Đức Phật thấy tâm trạng của quốc vương hối hận và tuyệt vọng, trong lòng đã biết. Ngay tức khắc, đức Phật được mời lên ngự xa, cùng tiến về cung điện.
- Quốc vương mời đức Phật đến cung rồi! Đây là nguyện vọng của vương hậu.
Tin tức vừa truyền đi, trên dưới cả nước đều chấn động, mọi người đều kỳ đợi đức Phật có thể mang lại hạnh phúc cho quốc gia, cho rằng vương hậu sùng bái đức Phật như thế này, nhất định có nguyên do gì.
Quốc vương cung phụng đức Phật như thượng khách, chuẩn bị vị trí tôn quý. Đức Phật vừa an tọa thì trông thấy vương hậu dẫn chúng thị nữ mỹ nhân và tài nữ tổng cộng có ba ngàn năm trăm bảy mươi mốt người tiến về đức Phật thi đại lễ. Tất cả mọi người tại tọa, chỉ có Phật nhãn của đức Phật mới có thể trông thấy vương hậu, mà tục nhãn của quốc vương, tài nữ, phi tần vốn không thể trông thấy.
Đức Phật quay đầu lại trông thấy quốc vương tâm sự nặng trĩu, u sầu trên mặt, mỉm cười và từ tốn cất tiếng nói rằng:
- Bệ hạ, vương hậu mà ngài sớm tối hằng mong, xa tận chân trời gần ngay trước mắt! Ngài trông ai đang đứng trước đây?
Quốc vương định nhãn lại, vừa kinh hoảng, vừa vui mừng:
- Ôi! Đây chính là vương hậu của trẫm sao! Vương hậu, thật là nàng sao?
Văn võ bá quan, phi tần, tài nữ cũng với những người trên dưới trong cung đều hoan hỷ cả lên. Quốc vương ngay lập tức hạ lệnh bày biện chay yến, để nói lên tấm lòng cảm kích. Dùng xơm chay xong, đức Phật nói với chúng sanh:
- Hôm nay là ngày đáng mừng, đáng vui, trong lòng chư vị có nguyện vọng gì hãy nói ra đây, ta nhất định sẽ đáp thành ước nguyện của các ngươi.
Quốc vương vội vã hỏi rằng:
- Vương hậu của ta xuất thân nghèo khổ, địa vị nhỏ nhoi, còn là một đứa mồ côi cha. Bây giờ làm vương hậu của một quốc gia, vả lại nhân nghĩa hiền đức, tấm lòng từ bi lương thiện, nói chuyện rung động lòng người, luôn sợ sẽ làm tổn thương người khác. Một vương hậu tốt như thế này thiên hạ được mấy người? Sao có thể để cho nàng biến đi mất trong bảy ngày, bảy đêm, thoát ly nhân gian, đến nơi quỷ thần chịu cái khổ kinh sợ hãi hùng chứ?
Đức Phật biết quốc vương nhất định sẽ hỏi rõ nguồn cơn, bèn nói chậm rãi từ tốn rằng:
- Kiếp trước của vương hậu này vốn là một nam nhân, là một vị cư sĩ của Phật giáo, ông ta giỏi lý luận. Tuy gia tài của gia đình ông ta vô số, rất giàu có, nhưng ngược lại là một người hà tiện, tham lam tiền của, không nỡ thí xá cho Phật môn một thứ gì. Cho nên kiếp này để cho ông ta là một người nghèo khổ không thân, không phận.
Ngoài ra vị cư sĩ này còn ham mê tửu sắc - cho nên kiếp này cũng để cho ông ta trở thành con gái, cùng với cô gái khác gần gũi ngày đêm.
Đương nhiên những điều này không mất đi trí tuệ học thức của cư sĩ, cùng với thành tựu mà ông ta đã đạt được trong Phật học. Do ông ta thích kết giao với học giả nổi danh, ẩn mình tu luyện, nghiên cứu đạo nghĩa Phật giáo trong lòng nên ngày nay mới có thể gặp được ta.
Ở kiếp này, cư sĩ hóa thành phụ nữ, kết thành phu thê với quốc vương. Nhưng vì trong tiền kiếp khi cô ta hầu phụng năm trăm đức Phật, lòng không trung kiên, thân bất tận tình, cho nên kiếp này ở trong luân hồi phiền não, đầu thai thành một phụ nữ.
Đức Phật ngừng lại một lúc, nhìn quanh mọi người, rồi nói:
- Vương hậu phải qua ba mươi chín kiếp, mới có thể đắc đạo thành Phật. Đại vương cũng phải đầu thai trên trời bảy lần, đầu thai dưới trần thế bảy lần. Khi đại vương đầu thai trên trời, vương hậu là thiên nữ, hầu hạ bên cạnh quốc vương, rất tâm đầu ý hợp. Hai người các ngươi sẽ sanh tử cùng theo nhau cùng làm bạn, mấy đời mấy kiếp trung trinh không đổi, cùng giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng giải thoát luân hồi. Sự kiêu ngạo trước đây của quốc vương, nếu thuận theo ta, dù ta có mất mãi mãi sẽ không tái phạm nữa.
Quốc vương nghe xong trong lòng vui mừng khôn xiết, tức là đắc đạo. Ngay lúc đó ông xin đức Phật cho mình thọ "ngũ giới", sau đó truyền chiếu lệnh cho các phi tần, tài nữ, công khanh lớn nhỏ, quan sứ cùng với toàn dân bá tánh, đều phải tín ngưỡng tuân thủ "ngũ giới" - không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu.
Vương hậu trước đây cũng từng thụ qua "thập giới", nàng ở trong cung chay giới, quy định một năm ba lần đại chay, một tháng sáu lần tiểu chay, cai quản trên dưới ba ngàn năm trăm bảy mươi mốt cô gái. Quốc vương chỉnh đốn triều cương, chính trực rõ ràng, kỷ luật nghiêm minh, khoan dung đối đãi với người, hành sự có quy chế để theo, có phép tắc để dựa. Quốc gia ngày càng cường thịnh thái bình, hòa thuận yên vui. Quốc vương cho tất cả đó là công lao của đức Phật, nên sử dụng rất nhiều đất, gỗ xây chùa dựng tháp, xướng đạo Phật giáo, khiến cho người người trong thiên hạ vạn ngưỡng đồng quy.
Nhưng, sau vài năm, một làn sóng vừa mới bình yên, lại một làn sóng nổi lên. Tâm tư của vương hậu thay đổi, bà đột nhiên nhận ra quy luật cuộc sống, chính là con người hay thay đổi nhất, ý vô thường niệm, không nên nghĩ nhiều đến tình cảm, phu thê cũng không ngoại lệ. Nàng hối hận mình sinh thời không giữ được sự trinh tiết, lúc chết đi lại không trong sạch. Vì thế mà than ngắn thở dài, cả ngày áo não, lôi thôi, tóc tai rối bù, không chải chuốt tắm gội, không giống như một vương hậu tôn quý.
Quốc vương không biết vương hậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám đột nhiên gặng hỏi. Đang rối ruột, vương hậu đã nói với ngài:
- Đại vương bất tất phải lấy làm lạ, chuyện trên thế gian vốn đã như thế. Cho dù nhân tình thế thái biến hóa vô thường như thế nào, rốt cuộc thì cũng không tránh khỏi cái chết.
Cứ thử nói về đại vương, sở dĩ ngài yêu mến thiếp, chính vì dung nhan thiếp trẻ đẹp, yêu kiều, làn da mượt mà và mùi hương thơm ngát, nhưng những thứ này âu không phải là những thứ lâu bền, sự trẻ đẹp sẽ không giữ mãi, dung nhan sẽ già cỗi, da dẻ sẽ khô cằn, hơi thở cũng vẩn đục hôi tanh, chúng đều sẽ suy bại và biến mất.
Phu thê ân ái, nhưng khó tránh khỏi sanh lão bệnh tử, một ngày kia khi tuổi già và bệnh tật đến với thiếp, có ai mà ngăn chặn chúng lại giúp thiếp, xin đuổi nó đi chứ?
Ôi! Đời này kiếp này của con người âu chẳng phải cũng nhi nữ tình trường, phu thê giao hợp thôi sao, ngoài những điều này ra còn có gì nữa chứ? Nói như thế, cuộc sống con người quá vô vị.
Trong lòng quốc vương không cho là thế, sao lại có thể nói đây là sự hy vọng cầu mong và dựa dẫm duy nhất của một con người chứ? Chân lý của đời người đâu chỉ dừng lại ở những thứ này. Nhưng suy xét kỹ lại, quốc vương lại nói với vương hậu:
- Phu nhân là thiên nhân, là người chí tôn chí thượng! Nhất cử nhất động, từng lời nói của nàng đều quan trọng, nhất thiết không thể là lời xằng bậy bừa bãi. Nàng nên biết nhưng lê dân bá tánh, nam nữ, già trẻ đều lấy nàng làm gương, họ có thể mặc cho nàng cười nói không. Xin phu nhân hãy suy nghĩ lại, những lời nói của mình.
Vương hậu nói một cách thật tình rằng:
- Thiếp là con gái, đôi khi tùy tiện, không thể tự mình khắc chế, cho nên hay lo lắng, không yên, cho nên muốn nói rõ với ngài, chẳng qua là thiếp có cái sáng suốt tự biết, số mệnh của người con gái chính là như thế. Thiếp kính khuyên đại vương, chỉ bằng sớm tìm một cô gái trẻ đẹp thay thiếp, một người sắp sửa già cỗi này đi, tài nữ, mỹ nhân trong cung thì vô số. Đây cũng xem như là đáp thành tâm nguyện của mỗi người.
Lời này nói thật trúng tim đen của con người, nhưng quốc vương tuyệt không nổi giận, vẫn hòa nhã giải thích:
- Ta đã già rồi, bên cạnh tuy có bao nhiêu là phi tần, mà những tài nữ ấy phần lớn đều là lớp trẻ, nhỏ bé như thế, trong đó không có lấy một người vừa ý ta. Lại nói, ta và nàng có nhân duyên tiền định, sống cùng nhau đến đầu bạc răng long. Ta còn đợi ngày nàng tiễn đưa ta phút cuối cùng. Sau khi ta chết tất cả chuyện hậu sự đều do nàng chủ trì, thái tử còn nhỏ, nhất là cần phải có sự yêu thương chăm sóc của nàng, sao nàng lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc tất cả, đi một mình như thế? Lại nói nàng có thể đi dến đâu nữa chứ?
- Chuyện sinh tử của mình khó lường trước được, nhưng đối với hạnh phúc trần tục, thực sự thiếp đã chán chường, ghét bỏ rồi, không muốn ở đây hao phí sinh mệnh của thiếp nữa. Cho nên quyết ý muốn đi tìm đức Phật, thỉnh cầu ngài để thiếp xuất gia làm Sa môn.
Lúc này quốc vương nhịn không nổi nữa, nói:
- Phu nhân nói lời này thật là kém cõi, nàng là mẹ của một nước, một vương hậu chí cao vô thượng, sao lại có tư tưởng ấy, sao lại muốn xuất gia chứ! Đây chẳng phải là để cho người trong thiên hạ cười cho sao? Những Sa môn nhỏ nhoi ấy đâu phải để cho người cao quý như nàng làm chứ? Chuyện này nhất thiết không thể làm được, tuyệt đối không cho phép! Nàng hãy bỏ ngay ý định đó đi!
Vương hậu trịnh trọng giải thích rằng:
- Đức Phật tôn quý như thế không phải đều từ Sa môn ra ư? Chẳng phải nhà vua khoác áo cà sa đã bỏ chín mươi chín nước, tám chín ngàn phi tần, tài nữ mà xuất gia cầu làm Sa môn sao? Từ xưa đến nay, những người xuất gia làm Sa môn rất nhiều, song không chỉ có một mình thiếp đây. Người xưa nói rằng: Người nữ mang họa thủy triều. Nhưng thiếp nghĩ, nhưng người đàn ông ham mê phụ nữ càng nguy hiểm hơn. Họ giống như bị rơi vào trong ngọn lửa, không thể tự vùng ra, rớt vào trong trầm luân, không cần nói đến tội lỗi có nặng hay không, mà người khác muốn cứu cũng khó nữa là! Tiền kiếp của thiếp là một tên háo sắc, kết quả là tự làm tự chịu, kiếp này làm thân nhi nữ, đó là báo ứng, cũng là sự trừng phạt mình. Nhưng thiếp hiện nay đang tỉnh ngộ. Đại vương ngài nhất thiết đừng đi con đường cũ của thiếp.
Nếu trong lòng đại vương thực sự không thể loại bỏ được phụ nữ, vậy thì ba ngàn năm trăm vị ca kỹ, tái nữ cũng đủ để cho ngài dùng rồi chứ, lại hà tất phải giữ chân một mình thiếp chứ?
Quốc vương thấy những lời vương hậu nói đều là lẽ phải, rất khó nói qua được nàng. Nhưng quốc vương vẫn không cam tâm, lại nói:
- Vương hậu nếu đã có ý đi một mình như thế, vậy thì quốc gia này để lại có mình trẫm làm sao trị vì đây? Trước đây không có nàng, tình hình trên dưới cả nước đến này vẫn còn nhớ rõ như in, nàng không thể đi, nước không có vương hậu, sẽ không còn là một nước nữa!
Dù quốc vương có cầu van nãi nĩ như thế nào đi nữa, vương hậu vẫn không lay động. Nàng kiên quyết giữ ý chí của mình, thậm chí còn khai đạo giúp quốc vương nữa:
- Quốc thổ, vương vị, bá quan, công khanh, phi tần, tài nữ, tất cả những ngọc ngà châu báu ấy, chẳng qua là áng mây qua mắt thôi, vốn không để lưu luyến, mà ngay cả bản thân con người, tất cả những thân hình, xương cốt, đầu óc, ngũ tạng, tương lai sau khi chết sẽ về với đất không biết sẽ phân ly trôi nổi đến phương nào? Cho nên, tất cả những thứ này có đáng để ngài lưu luyến, khó bỏ không chứ?
Quốc vương bị nói đến tội nghiệp, nhìn vương hậu nói:
- Hiện giờ ta để cho nàng đi một mình, nếu sau này, những phi tần, tài nữ, lần lượt theo nàng mà đi thì không phải ta thành ra cô độc một mình sao.
Vương hậu nói:
- Đã gọi là mỗi người đều có một số mệnh, mỗi người đều có phúc phận riêng của mình, không phải người khác có thể quyết định được, cũng không phải lực lượng của người khác có thể ngăn ngặn được. Đã phát sinh, thì ngăn chặn thế nào cũng không nổi, không phát sinh, cho dù có muốn cũng bằng thừa thôi. Thiếp tin là họ sẽ không đi, chỉ cần đại vương ban cho họ chút tình ân ái, chủ ý chăm sóc, lo lắng, khoan dung, nhất định họ sẽ hòa nhã theo người.
- Nhưng những người này đều sùng bái đức hạnh của nàng, một mình người đàn ông như ta sao có thể khéo xoay sở chở che, để mọi người đều vui vẻ chứ? Huống hồ trẫm chỉ sủng ái một mình nàng, nhưng người ấy cơ bản không phục tùng ta, nhưng bây giờ nàng bỏ lại ta, để mình ta đối mặt với họ, e rằng chỉ động thương, động đao với họ, mới có thể khiến họ sự ta, phục ta.
- Không phải là lý do này. Người phụ nữ luôn tôn trọng người đàn ông. Chỉ cần đại vương gần gũi với họ, nhất định sẽ bình yên vô sự.
- Không được, không được! Lòng ta vẫn mênh mông. Bất luận như thế nào đi nữa cũng phải xin vương hậu xuất diện, dặn dò ngay trước mặt, thì trẫm mới yên tâm.
Thế là vương hậu bèn gọi tất cả những phi tần mỹ nữ lại, nói:
- Các ngươi đều là con gái, từ nay về sau phải toàn tâm toàn ý phục thị đại vương, không được mạo phạm, không được khinh mạn. Ta nhân cơ hội này nói lời từ biệt với mọi người, xuất cung là Sa môn. Từ nay về sau, mọi người phải tận tâm với công việc, giúp đỡ nhau. Ta chỉ muốn đi cầu kinh phụng pháp, điềm tỉnh thoát ưu, sớm tu thành Phật đạo. Đến lúc đó chúng ta sẽ được gặp lại.
Chúng thị nữ nghe xong lập tức kêu khóc ầm ĩ, tiếng khóc kinh thiên động địa. Thiên vương Đế Thích ngay lập tức xuất hiện, bay đến tặng cho vương hậu một mảnh cà sa. Vương hậu ngay tức khắc rụng tóc, khoác cà sa lên người, lại thụ "ngũ bách giới". Vương hậu đã thực sự biến thành Tỳ kheo ni. Các phi tần, tài nữ bên cạnh đều vui vẻ. Sau đó, Đế Thích Thiên vương lại tặng cà sa và bình bát cho Tỳ kheo ni, thế là Tỳ kheo ni lại trở thành Sa môn.
Quốc vương bình tĩnh nhìn thấy tất cả, ông không giận, không buồn, không phiền, không tội, ngược lại còn cười một cách thích thú rằng:
- Công người hiền đức rõ ràng, đức hạnh vô lượng, thật là không có chỗ quy tụ nào tốt hơn nữa!
Nói rồi quốc vương cũng đắc đạo. Ông về đến vương cung, thần thái tính tình trở nên hiền lành, nếu có mất gì, cũng như là được vậy. Một vài ngày sau quốc vương đóng cửa một mình tĩnh tâm, không thượng triều, không nghe chánh trị. Văn võ bá quan xôn xao bàn luận, thấp thỏm lo âu. Cuối cùng một buổi sáng nọ, quốc vương gọi thái tử đến bên cạnh, giao phó cho chàng trị vì quốc gia. Từ đó quốc gia có một vị quốc vương mới trẻ tuổi.
Cuối cùng, quốc vương ngẩng mặt lên trời khấn nguyện: "Ta muốn làm Sa môn, ai hiểu lòng ta? Người ấy sẽ giúp ta thành ước nguyện!"
Quốc vương vừa dứt lời, thì Đế Thích Thiên vương lại xuất hiện trước mặt ngài, đích thân hóa độ quốc vương, đưa áo cà sa và bình bát cho ngài.
Từ đó, quốc vương theo đức Phật chu du khắp nơi trong thiên hạ, khiến cho quốc vương của hai mươi quốc gia đều truyền vương vị cho thái tử, xuất gia làm Sa môn. Sau đó, họ cũng đều tu thành quả La Hán.