Trang 1 trên 1

HIẾU NGHĨA CẢM PHẬT

Đã gửi: 03/11/08 08:20
gửi bởi Dieu Tri
( trích sách GƯƠNG NHÂN QUẢ)


Triều nhà Thanh,tại quận quế Dương, làng An Phước, có người danh sĩ tên Phan thanh quý, nhà nghèo.

Cha mât sớm, mẹ là lý Thị, hằng ngày chắp bông kéo vải dành dụm cho chàng ăn học.

khi Phan Thanh Quý đc 15 tuổi, sự học giỏi dang,lại chí hiếu với mẹ.

Mỗi khi đi học về đều vội cất sách vở chạy đến bên mẹ thưa rằng:” mẹ có việc gì để con làm giúp cho !”.

Lý thị thấy con ngoan ngoãn, hiếu thảo như vậy, lòng mừng thầm

Nhưng bà luôn tự làm mọi việc,k nỡ sai con

Còn Phan Thanh Quý thấy mẹ làm việc gì thi cũng dành làm giúp

Hàng xóm láng giềng ai cũng khen nhà bà có phước.

Từ nhỏ bà đã quy y Phật, hay đi cúng chùa. Sau khi kết duyên, chồng là Phan Thành cao k tin Phật, nên chẳng cho bà tới chùa nữa.

Đến khi ông qua đời, nhà bà lâm cảnh nghèo khổ, k biết lấy gì vào chùa cúng kiếng, nên bà chỉ ở nhà thờ vọng đức Quán Thế Âm, mai chiều thắp hương cầu nguyện mà thôi.

Hễ bán vải bông dư đc ít tiền, bà mua hương để dành.

Rồi mỗi bữa Phan T quý đi học, bà dặn con cầm 3 cây hương tới chùa Hưng duyên ở gần trường, thắp hương lạy nguyện rồi mơi vào trường.
Phan T quý vâng lời mẹ, mỗi ngày đều y lời vào chùa thắp hương lạy Phật.
Ngờ đâu con tạo đa tình, khéo xui cuộc tao phùng!
1 hôm, Phan T quý đến chùa thắp hương cúng nguyện, vừa bước ra thì tha61y1 1 tiểu thư ước độ tròn trăng, dung nhan xinh đẹp
Tay nàng dắt em nhỏ ở ngoài cổng chùa đi vào.
2 người dừng chân nhìn nhau, xem tuồng như có cái túc duyên kiếp trước. khiến “ người quốc sắc, kẻ thiên tài, tình trong như đã mặt ngoài còn e”
Phan quý muốn hở môi tỏ đôi lời,nhưng còn ngại k biết ý nàng thế nào.

Còn nàng thì cứ lấy tay vò đầu em, dáng vẻ e lệ, muốn đi lại k nỡ rời gót.

mãi 1 lúc lâu, Quý sợ trễ buổi học mới đánh liều hỏi rằng:” xin nàng cho ta hỏi đôi lời! k biết nàng ở đâu mà nay đến chùa lạy Phât? Chẳng hay nàng đã để mắt đến ai chưa?”

Nàng nghe nói thì e lệ cúi mặt đáp rằng:” cũng nhiều nơi đến hỏi mà cha thiếp chưa hứa gả nơi nào?”.

Chàng nghe trả lời, thì có ý mừng, lại hỏi rằng:’ như ta đến hỏi có đc chăng?”

Nàng làm thinh, chàng liền hỏi tới” vậy chớ nàng tên chi? Cha mẹ ở đâu? Xin cho ta biết ai thân thiết với lệnh đường, để ta đến cậy người mai mối”.

Nàng làm thinh 1 hồi, rồi đáp rằng:” thiếp là Tiêu Bích Hà, còn cha là Tiêu Nhượng Đức ở làng Ngọc Thanh

cha thiếp có người bạn thân tên là Châu Khuyến Thành ở gần bên nhà, như có sự chi, xin cậy người chắc sẽ thành”.

Phan quý nghe nói gật đầu, 2 bên tạm từ biệt, chàng thì đi thẳng tới trường,còn nàng dắt e vô chùa lạy Phật rồi trở về nhà

Vài tháng sau mẹ chàng sực nhớ người em, từ lúc nhậm chức Tri huyện ở xứ Linh lăng đã lâu mà chẳng hay tin tức nên sai chàng đến dọ thăm
Quý đi 1 tháng trường mới tới nơi,nào ngờ cậu chàng đã từ trần tháng trước,còn mợ và cháu đã bỏ về quê.

Đang lúc ấy chàng ở trong cảnh ngàn dặm xa khơi, trông ra nào chẳng thấy có nguoi nào quen, khiến chàng buồn bã muôn phần

Chàng định về thưa lại cho mẹ hay , mà tiền của lại hết, lấy chi làm phí lộ , còn ở lại thì biết ai mà nương cậy.

Tính quẩn lo quanh 1 hồi, P Quý mới nghĩ ra cách đi tìm mấy nhà có con nhỏ,xin ở dạy học nuôi thân.

mấy nguoi ấy xem thấy chàng diện mạo khôi ngô, phong tư nho nhã, lại gặp cơn khuẩn bách như vậy nên ai cũng động lòng thương xót.

họ bàn nhau cất ngôi nhà nhỏ, trước để chàng dung thân, sau tiện bê dạy dỗ cho con họ

Từ đó chàng có nơi nương tưa, bớt dạ lo âu,nhưng việc riêng vẫn canh cánh bên lòng.

1 hôm P quý đang ngồi nhớ mẹ, giọt lụy châu rơi, bỗng nghe ngoài ngõ có tiếng nguoi rao rằng :” ai mua già thì già bán cho?”

Chàng nghe vậy chạy ra xem thừ, thấy 1 bà lão ngoài 60 tuổi, gương mặt giống mẹ mình,
Chàng bèn mừng mà hỏi:” bà bán bao nhiêu tiền?”

Bà lão trả lơi:”ai mua già về làm mẹ thì già chịu, chớ k lấy tiền gạo chi hết”

Chàng đáp :” vậy thì mời bà vô nhà,con xin mua”

Từ đó P quý thờ bà già như mẹ đẻ, còn bà cũng xem chàng như con ruột.

Bà lại siêng năng làm nghề bông vải,kiếm tiền nuôi chàng ăn học cho kịp khoa thi

Chàng thấy bà lão khổ cực mà k đàn lòng, muốn đỡ đần cho bà nhưng bà lai la rầy k cho.

Bà hay đau ốm, mỗi lần đau thì lê mê lết mết,ỉa đái cùng nhà, chàng củng hêt lòng thức khuya dậy sớm, đỡ xuống bồng lên, chạy thuốc chạy thầy, đút cơm cháo, giặt quần áo, khỗ cực k nài, tanh hôi cũng chịu

cứ thế mẹ con nương náu duoc hơn nữa năm.
1 hôm bà bảo chàng:” con đã lớn rồi, để mẹ kiếm nơi mà định đôi bạn cho con”

Chàng khóc mà đáp rằng:

” thưa mẹ !con lạc loài đến đây đã gần 1 năm, k biet mẹ con ở nhà mạn yếu, mất còn thế nào, con có vui gì mà cưới vợ

Vả lại năm truoc lúc còn ở nhà con duoc gặp nàng Tieu Bich Hà tại chùa Hưng duyên

Chúng con đã hẹn ước, nay kẻ Nam người Bắc thì chắc nàng cũng còn chờ đợi, mà con nỡ nào phụ nàng cho đành !”

Bà liền nổi giận mắng rằng :” mẹ mày chỉ có 1 mình mày là con trai.Nay đã ầm sầm như bụi tre hoang, mà k lo cưới vợ, để nữa lấy ai mà nối dòng
Còn chuyện con Bích hà, Bich họt gì đó là đồ noi chơi giữa đàng

Nay nó chưa có chồng 7,8 lớp rồi hay sao mày còn đợi?”

bà rầy rồi thay áo đi liền

Chàng ở nhà, phần thì nhớ đức cù lao

Phần nghĩ duyên hội ngộ ngổn ngang trăm mối bên lòng

nói đến bà Lý thị là mẹ ruột cua Phan Quý từ khi sai chàng đi thăm em đã lâu mà k thấy về

Bà mỗi ngày lo lắng, thắp hương cầu nguyện Phật quán Thế Âm, xin cho mẹ con dc gap nhau

Bà đang trông, khóc lên khóc xuống thình lình nghe tin giặc bao vây 4 phía, bà con xóm làng rủ bà đi trốn.

Thương cho thân bà già yếu, vừa đâu gặp 1 bà lão chạy tới nói:” thôi tôi với chi là ban già với nhau,nhưng tôi manh hơn dể tôi dìu chi đi cùng”

Nhắc lại nàng Bích hà, khi gặp chàng P quý tại chùa, về nhà ít bữa thì cha nàng lâm bệnh mạng chung

Khiến nàng mang bao nỗi thương xót, buôn rầu

Lại chẳng thấy tin nguoi đã thề non hẹn biển cùng nàng nên đêm ngày thương mây nhớ gió

Mặt nàng võ mình gầy, đã hơn 1 năm cũng chưa khuây lãng duoc

Mấy công tử quyền quý vì mê nhan sắc của nàng, cậy mối tới hỏi

Mẹ nàng muốn gả cho rồi nhưng nàng khóc loc mãi nhất định k ưng ai hết

Có tên Trương thủ Hùng là co nha giàu ở làng bên, biết khó khiến nàng ưng thuận, mới lập mưu hối lộ người bác của nàng là Tiêu Nhượng Nghĩa, sắm kiệu 4 nguoi khiêng, rồi lúc đêm cùng ông Nghĩa đến nhà nàng gọi cửa

Hay đâu nàng mới mở cửa chào bac chưa dứt lời thì 4 kẻ luu manh áo tới bắt nàng lên kiệu, khóa cửa và khiêng chạy.

Nàng ở trong kiệu giãy dụa kêu cứu

Ngờ đâu trời chẳng dung gian,Phật lại thương người có nghĩa.

Kiệu đi dc nũa đường có 4 người đón lại nói rằng:”cậu ở nhà bảo chung tôi dên đây thay vai cho các anh”

4 đứa đan khiêng kiệu mỏi mệt,nghe nói vậy mừng và thả kiệu rơi xuống

4 người kia xúm lại khiêng kiệu ấy chạy thẳng đến nhà chàng P Quý, đặt truoc sân rồi đi mất.

Đêm ấy chàng Phan quý đang ngồi rầu rĩ, nghe truoc sân có nguoi than khóc, mở cưa ra xem

Chàng thấy kieu de dó trong có tiếng khóc và chửi rằng” tao là con gái đã có chồng, mà bây dám bày kế hãm hiếp tao .ta thề làm ma chính chuyên chớ chẵng thèm làm nguoi bất nghĩa đâu”

Chàng lầy làm lạ, hõi rằng” vậy ai ở trong kiệu có viec chi oan ức xin tỏ dầu đuôi cho tôi dc rõ, toi chi là nguoi dạy trẻ ,k biet viec gì cả”

Nàng đáp lại rằng :” chớ ai bắt tôi bỏ kieu mà khieng dên đây?’

Chàng nói “ nam mo A di đà Phật, tôi thiệt k biet viec ấy.nàng ở đâu,con của ai mà bị bắt như vậy?”

nàng trả lời rằng :

”Thiếp tên là tiêu Bích hà ở làng Ngọc Thanh nửa đêm bị bọn cướp lập mưu với nguoi bác den nhà bắt thiếp bỏ vào kieu rồi khieng ra đây.Thiếp là con gái đã có chồng, thà chịu chết chứ chẳng chịu thọ điều nhơ nhuốc”

Quý nghe nói, trực nhớ đến nàng là nguoi da cùng chàng hua hẹn se dây kêt toc buổi đi học, lại hỏi rằng :” nàng có phải là nguoi tháng giêng năm kia dến chùa Hưng duyên mà lạy Phật đó chăng”

-‘ thầy là ai mà biết thiếp “

- “ ta là Phan thanh quý, khi đó den chùa Hưng duyện gặp nàng, có tỏ viêc ông châu Khuyên thành cho ta.

Nhưng từ đó dến nay ta vì lao đao lận đận, phiêu bạt đến chỗ này, nên chưa làm tròn lời hứa”

Nàng nghe viec cũ, khóc òa:”vậy là chàng đó sao? thiếp vì chàng mà khổ thế này chàng có biết hay k?’

Chàng Phan quý vội chạy vào nhà bưng đèn ra soi mà phá kiệu cứu nàng.

Lúc ấy 2 bên trông thây rõ ràng, mặt nhìn mặt càng thêm tươi

Làm cho lỡ khóc lỡ cười với nhau.


2 người đều bước vào nhà, tỏ bày tự sự đầu đuôi, tình duyên ấy hiệp tan rày, bi hoan mấy nỗi đêm này trăng cao.

Đang trò chuyện thì bỗng nghe ngoài sân có tiếng rằng:” thôi bà vô nhà đó thì có con và dâu bà ở đủ cả”.

P Quý bèn bưng đèn bước ra, thấy 1 bà lão, nhìn lại thật là mẹ đẻ của mình, chàng mừng mà khóc rằng:

” thưa mẹ con thật là bất hiều sao mẹ lại đến đây duoc”

2 mẹ con vào nhà khóc lóc 1 hồi, rồi bà Lý thị mới đem chuyện chạy giặc cực khổ và gặp chuyện bà lão thuật lại cho P Quý nghe.

Chàng hỏi bà lão ấy diện mạo ra sao. Mẹ vừa nói là chàng biết ngay bà lão chàng mua về nhận là mẹ nuôi bữa trước.

Rồi chàng thuật lại việc nguoi cậu chết, chuyện mẹ nuôi, đến sự gặp nàng Bích Hà cho mẹ ruột nghe.

Bà buồn rồi lại vui , thành ra 1 cuộc bi hoan, hỉ lạc lẫn lộn.còn mẹ mua đã đi đâu mất k thấy trở về

Vài bữa sau, bà Lý thị định ngày làm lễ thành hôn cho con.

Từ đó về sau, mẹ con sum vầy, chồng vợ hòa thuận

Qua năm sau, nàng Bích Hà lại sanh được 1 trai, diện mạo khôi ngô giống tạc như cha.

Sau chàng P Quý thi đậu cử nhân, rồi đắc lộ làm quan, dựng nên nhà cửa thênh thang, thật là giàu sang vinh hiển!

1 hôm , 3 mẹ con cùng nghĩ đến bà mẹ mua của chàng ngày trước , chắc k phải người thường

Đêm ấy, bà Lý Thị nằm chiêm bao, thấy vị thần mặt đỏ râu dài, bảo rằng:” Bà lão dắt ngươi chạy giặc và làm mẹ nuôi của con ngươi, tức Phật Quan Âm thờ tại chùa Hưng Duyên

Vì ngài cảm mẹ con ngươi có lòng tín ngưỡng nên mới hiện thân cứu giúp cả nhà ngươi, khiến mẹ gặp con, chồng gặp vợ như vậy”.

Bà Lý Thị giật mình thức dậy, thuật lại điềm chiêm bao cho con và dâu nghe

Cả nhà đều cảm đội ơn đức của Phật quán Âm, bèn sắm sửa lễ vật về chùa Hưng duyên cúng dường

Rồi xuất tiền trùng tu lại chùa cực kỳ trang nghiêm và còn cấp bạc hàng tháng cho sư tăng tu hành trong chùa.

Re: HIẾU NGHĨA CẢM PHẬT

Đã gửi: 06/11/08 00:35
gửi bởi Từ Tâm Quảng Đại
người ta hay nói hữu cầu tất ứng và ăn ở có nghĩa tình trước sao như 1 ,thì sẽ đạt quả báo tốt về sao này,
cầu Phật thành tâm và thực hành điều thiện thì Phật sẽ độ thôi, ăn thua là mình có chí tâm hay ko thôi /:)