Các hành vô thường
Là pháp sanh diệt
Sanh diệt diệt rồi
Tịch diệt là vui.
Hai câu đầu là giáo lý Nhị Thừa (Thanh Văn Duyên Giác)
Hai câu sau là giáo lý Đại Thừa (Bồ Tát Phật)
Thế thì Phật Pháp là một hóa trình tu tập thừ thấp đến cao. Tuy chia ra làm Ba Thừa mà thật chỉ là một đoạn đường dày để đến đích thôi (tức Phật Quả). Nếu nghĩ giữa đường thì là tạm nghĩ ngơi rồi phải tiếp tục đi, chứ không phải nói đến nữa đường là xong rồi.
Giống như chúng ta đi từ thành phố nầy sang thành phố khác. Trên đường đi xa, có những chạm ngừng nghĩ để chúng ta nghĩ chân, đi restroom. Rồi đi tiếp chừng nào đến mục đích mình muốn đến mới thôi. Không thể cho rằng nơi chạm nghĩ nữa đường đó là tới đích rồi.
Không có giáo lý Duyên Khởi thì không có Nhị Thừa.
Không có giáo lý Bát Nhã thì không có Đại Thừa.
1. Nhị Thừa là chỉ rõ
các pháp duyên sanh nên
không có tự tánh. Vì các pháp không có tự tánh, thật thể hay
Vô Ngã (Nhân Pháp Vô Ngã) nên không có cố định, mà không cố định luôn dời đổi chuyển biến nên
Vô Thường. Chính vì các pháp nó vô thường, vô ngã, duyên sanh, không tự tánh nên chúng ta không thể cho các pháp là có, cũng không thể cho các pháp là không. Không thể phủ định và khẳng định các pháp là gì nên dứt tuyệt đối đãi nhị biên (biên kiến). Mà khi nhị biên đối đãi dứt tuyệt thì Trí Bát Nhã hiện bài. Tới đây là Đại Thừa.
2. Đại Thừa là mở ra
Tri Kiến Phật cho tất cả chúng sanh đều thấy rỏ, quay về, sống thực với chính Tri Kiến Phật mà mình sẵn có. Trí Bát Nhã hay Tri Kiến Phật là Trí Tuệ sẵn có tròn đầy của
Tự Tánh Giác mà ai ai cũng có. Chỉ vì mê muội mà bị che lấp.
Cho nên Phật phương tiện dạy Tam Thừa, trước tiên là dạy quán các pháp là vô thường, khổ, vô ngã để chúng ta buông xuống mọi chấp trước lầm mê về thân tâm thế giới vạn vật.
Lên đến cao hơn thì dạy quán Duyên Sanh Không Tánh để cho chúng ta biết đã buông xuống không chấp trước rồi, nhưng cũng không chấp vào cái không chấp trước ấy, không thể phủ định và khẳn định các pháp là có hay không, nhị nguyên đều dứt tuyệt thì Tri Kiến Phật hiển lộ.
Lên đến cao nửa là trở về chứng nhập với Tánh Giác và sống thật với tánh giác của mình sẵn có.
Đó là tiến trình của Phật Pháp. Cho nên chúng ta không nên chê bai lẫn nhau giữa Nhị Thừa và Đại Thừa. Chỉ có người không hiểu mới chê bai thôi. Trong Kinh Đại Thừa, Phật nói lời chê trách Nhị Thừa là bởi vì phương tiện muốn khuyên họ tiến lên nữa, chứ không phải là thật chê trách. Chúng ta phàm phu đọc chấp vào lời Phật chê trách Nhị Thừa, rồi chúng ta cũng chê trách thì không được vì sanh ra hận thù, chia rẽ Phật Pháp.
Do vậy tôi mới viết bài nầy bày tỏ nỏi lòng.
Kính mong chúng ta cùng hòa với nhau một nhà.