Nguyên văn:
- 然心願差別,其相乃多;若不指陳,如何趨向?今為大眾略而言之,相有其八。所謂邪、正、真、偽、大、小、偏、圓是也。云何名為邪、正、真、偽、大、小、偏、圓耶?世有行人,一向修行,不究自心,但知外務,或求利養,或好名聞,或貪現世欲樂,或望未來果報,如是發心,名之為邪。既不求利養名聞,又不貪欲樂果報,惟為生死,為菩提,如是發心,名之為正。
Âm Hán Việt:
Nhiên tâm nguyện sai biệt, kỳ tướng nãi đa, nhược bất chỉ trần, như hà xu hướng? Kim vị đại chúng lược nhi ngôn chi, tướng hữu kỳ bát. Sở vị tà, chánh chân, ngụy, đại, tiểu, thiên, viên thị dã. Vân hà danh vi tà, chánh, chân, ngụy, đại, tiểu, thiên, viên dã? Thế hữu hành nhân, nhất hướng tu hành, bất cứu tự tâm, đãn tri ngoại vụ, hoặc cầu lợi dưỡng, hoặc hiếu danh văn, hoặc tham hiện thế dục lạc, hoặc vọng vị lai quả báo. Như thị phát tâm, danh chi vi tà. Ký bất cầu lợi dưỡng danh văn, hựu bất tham dục lạc quả báo, duy vị sanh tử, vị Bồ đề, như thị phát tâm, danh chi vi chánh.
Nhưng tâm nguyện vốn có nhiều tướng trạng khác nhau, nếu không chỉ ra thì làm sao biết phương hướng mà đến. Nay xin sơ lược trình bày với đại chúng. Sự phát tâm lập nguyện gồm tám tướng là: tà chánh, chân ngụy, đại tiểu, thiên viên. Thế nào là tà chánh, chân ngụy, đại tiểu, thiên viên? Ðời có kẻ tu hành mà từ trước đến nay chỉ một bề hành theo sự tướng, không biết tham cứu tự tâm, chỉ lo những việc bên ngoài, hoặc mong cầu lợi dưỡng, hoặc ưa thích hư danh, hoặc ham dục lạc hiện đời, hoặc mong cầu phước báo mai sau, phát tâm như vậy gọi là tà. Ðã không mong cầu hư danh lợi dưỡng, lại không ham quả báu dục lạc đời sau, chỉ vì mong liễu thoát sinh tử, chứng đắc Bồ đề, phát tâm như vậy gọi là chánh.
Nhiên tâm nguyện sai biệt: Nhiên tâm chính là như thế. Đã là như thế, chúng ta nhất định phải phát tâm Bồ đề, lập nguyện kiên cố vững bền. Nếu không phát tâm Bồ đề, thì không bao giờ có thể thành tựu Phật đạo; không lập nguyện kiên cố bền vững sẽ không đạt đến mục đích, không đạt đến chỗ cứu cánh. Nhưng tâm nguyện phát ra, có rất nhiều loại không giống nhau. Vì thế nên nói
kỳ tướng nãi đa: Phát tâm chính là tư tưởng, mục đích, chí nguyện, mục tiêu của người; căn tướng này rất nhiều, có thể nói nhiều đến cả tám vạn bốn ngàn.
Nhược bất chỉ trần, như hà xu hướng?: Trần là bày ra, hiện ra ở trước mặt cho chúng ta thấy. Nếu tôi không chỉ ra rõ ràng và không trình bày cặn kẽ điều này, thì quý vị làm sao biết mà tiến lên? Xu, là tiến lên phía trước, đến chỗ đó. Hướng, là hướng đến chỗ đó; đối diện với chỗ đó, gọi là đối hướng. Xu hướng là chúng ta làm sao để đạt mục tiêu? Làm sao để có phương châm, tông chỉ?
Kim vị đại chúng lược nhi ngôn chi: Ðại sư Tỉnh Am nói: Tôi nay trình bày sơ lược với đại chúng những điều quan trọng này. Lược, là giản lược, tức là không thể nói ra hết; mà nói đơn giản một chút, nói ít lại một chút.
Tướng hữu kỳ bát: Nói tổng quát thì tướng trạng này có tám loại. Tám loại là gì?
Sở vị tà, chánh chân, ngụy, đại, tiểu, thiên, viên thị dã: Là có tà chánh, có chân ngụy, có đại tiểu và có thiên viên.
Thế nào gọi là tà? Chính là lòng ích kỷ, chỉ biết làm điều có lợi cho riêng mình. Thế nào gọi là chánh? Là không ích kỷ. Thế nào gọi là chân? Là làm điều có lợi cho người không nghĩ lợi về mình. Còn ngụy chính là làm điều có lợi mình không lợi cho người. Quý vị dùng Lục Đại Tông Chỉ
(1) để xem thì sẽ hiểu rõ.
Thế nào gọi là tiểu, thế nào gọi là đại? Tiểu chính là vì mình, đại là vì đại chúng. Nên nói
"Vì người không vì mình, cuối cùng là Phật thể, vì mình không vì đại chúng, rốt cuộc uổng phí cuộc đời", tức là nếu chỉ vì minh thì dù cho có bỏ cả sanh mạng mình, cũng không có ích lợi chi.
Ðại là phát tâm quảng đại, cũng chính là hành Bồ tát đạo. Vậy, nếu không phát đại tâm mà phát tiểu tâm thì sao? Chính là không hành Bồ tát đạo, lại ích kỷ tự lợi, tranh giành, tham lam, tham cầu, chỉ tính toán cho mình, đó đều là tiểu. Còn nếu biết lo nghĩ cho đại chúng, thêm chí công vô tư, chánh trực không thiên vị, cúng dường khắp nơi, lấy pháp giới làm thể, lấy hư không làm dụng, đó gọi là đại.
Thiên là thiên về một bên, một phần nhỏ, không viên dung. Viên là bên trong bao la gồm cả vạn hữu, chính là viên mãn Bồ đề, không có chỗ nào mà không bao hàm, chẳng có chỗ nào mà không dung chứa.
Tôi có một bài kệ tụng có thể dùng để hình dung cái "viên" này:
- Pháp giới vi thể hữu hà ngoại,
Hư không thị dụng vô bất dung.
Vạn vật bình đẳng lìa phân biệt,
Nhất niệm bất sanh tuyệt ngôn tông.
Dịch:
- Pháp giới là thể có chi ngoài,
Hư không là dụng đều dung chứa.
Vạn vật bình đẳng lìa phân biệt,
Một niệm không sanh bặt ngữ ngôn.
Viên, chính là "Pháp giới là thể có chi ngoài", lấy pháp giới làm thể, thì có cái gì ở bên ngoài pháp giới đâu ? "Hư không là dụng đều dung chứa", hư không là một đại dụng thì không có gì không bao bọc bên trong. "Vạn vật bình đẳng lìa phân biệt", đối với vạn sự vạn vật đều xem bình đẳng. "Nhất niệm bất sanh tuyệt ngôn tông", một niệm không sanh đường ngôn ngữ tuyệt, đây có thể nói là "viên"! Ðại sư Tỉnh Am sẽ giải thích "thiên viên". Ở đây tôi chỉ đại khái chiếu theo ý nghĩa của chữ để giải thích mà thôi. Nếu kết hợp bài "Khuyến phát tâm Bồ đề văn" của Ðại sư Tỉnh Am, với "Lục đại tông chỉ" của chúng ta, thì như
áo trời không thấy vết chỉ may, thật là hoàn hảo vậy!
Vân hà danh vi tà, chánh, chân, ngụy, đại, tiểu, thiên, viên dã?: Sao gọi là tà chánh, chân ngụy, đại tiểu, thiên viên? Chữ "da" là chữ dùng để hỏi.
Thế hữu hành nhân, nhất hướng tu hành, bất cứu tự tâm: Hành nhân là người tu hành. Ở trên thế gian có người tu hành, là người xuất gia. Họ tu hành thì tu đó, nhưng cứ mãi chấp trước, chuyên làm những việc có hình thức bên ngoài. Ví dụ, họ hàng ngày bái sám, lễ Phật, tụng kinh là chỉ để cho người ta xem, còn tự mình thì không biết hồi quang phản chiếu, coi trong tâm mình có bái sám, có niệm Phật, có lễ Phật, có tụng kinh chăng? Niệm ở trong tâm mới gọi là chân thật! Nếu cứ làm những việc có hình thức ở bề ngoài, ra điệu bộ như mình là người tu hành đàng hoàng, và bất luận dụng công phu gì, đều muốn cho người ta thấy: ví như quét nhà, quét sân cũng đợi có người đến mới làm, cho người ta biết mình đang làm việc cực khổ, như vậy chẳng những không có công đức, mà còn là tà đấy! Ðó chỉ là để khoe công thật không chính đáng chút nào.
Lịa có người làm được chút việc tốt gì với ai, bèn nói: "Bạn biết không? Vì bạn mà tôi như vậy, như vậy đó", cốt cho người ta cảm kích mình, thì gọi là tà. Quý vị nên triệt để hiểu rằng, thi ân không cầu báo; giúp người không hối tiếc. Tức giúp được ai làm điều gì tốt gì, mình nên quên đi, không nên nhớ hoài, mỗi ngày từ sáng đến tối, cứ quảng cáo như: "À! Tôi đã làm việc thiện đó, chị có biết không? Ngôi chùa ở đó là do tôi tu bổ, chị có nhìn thấy tên tôi trên tấm bảng hiệu đó chăng?". Vì sợ người khác không biết nên mới kêu và chỉ cho người ta nhìn trên tấm biển có tên mình. Nếu cứ tham cầu danh vọng lợi dưỡng. đó chính là tà. Nếu không phải người như vậy thì chính là chánh.
Vì thế, tà chánh thì trái ngược nhau, tà thì thuộc về âm, chánh thì thuộc về dương. Tà thì không nhìn thấy trời, không nhìn thấy ánh sáng. Chánh thì chánh đại quang minh, bất luận chỗ nào đều cũng đều làm được. Nhất hướng tu hành chính là từ trước đến nay tu hành. Ý nói, có người tu hành đã lâu mà không tự dụng công phu ở tâm, lại chuyên hướng bên ngoài dong ruổi tìm cầu.
Đãn tri ngoại vụ: Ám chỉ cho những ai chỉ biết làm những việc ở bên ngoài, như đi tụng kinh, bái sám v.v... Quý vị xem đó, họ làm thật rầm rộ, mỗi ngày từ sáng đến tối mệt muốn lả người, khổ sở vô cùng. Lại còn nói với mọ người rằng: "A! Tôi thật là vì pháp quên thân, quý vị có biết không?" Ðó là cứ mãi kể công với người, rồi phô trương đức hạnh và tuyên truyền tài năng, chớ không biết khiêm nhường sửa lỗi lầm của mình. Tại sao người này chỉ dong ruổi đeo đuổi theo những việc bên ngoài?
Hoặc cầu lợi dưỡng: Tức là vì lợi ích riêng tư nên bảo người cúng dường cho mình, tin tưởng mình. Hoặc là bảo người chưng nhân sâm, hoặc là nấu nấm mèo cho mình ăn v.v... Cho nên nếu quý vị là đệ tử chân chánh của tôi, không ai được phép nấu bất cứ món gì cho tôi ăn. Dù sao đi nữa tôi vẫn chưa chết đói kia mà! Thế nhưng có người, bữa nay nấu món canh này, ngày mai lại làm món rườm rà khác. Thật là chán ghê! Quý vị nói, vậy là thành tâm chăng? Quý vị đâu có nghĩ rằng, đó là giúp kẻ xấu làm điều ác, là làm người tu không còn tu hành gì được nữa. Quý vị hiểu chưa? Vì thế không nên cúng dường riêng biệt cho một người nào cả.
Hoặc háo danh văn: Hoặc có ý đồ muốn kẻ khác đi khắp nơi tuyên truyền cho mình, như nói mình là người tu hành đàng hoàng, là vị đại chân tu, chân chánh lắm vậy!. Rồi phái rất nhiều thủ hạ, nhân viên đi khắp nơi quảng cáo. Quý vị thấy có giống như "Xí nghiệp hóa Phật giáo" chăng? Ðây chính là tội nhân, là kẻ bại loại trong Phật giáo! Làm sao mà xí nghiệp hóa Phật giáo cho được? Muốn xí nghiệp hóa thì còn xuất gia ra
khỏi nhà gì nữa? Ở nhà cũng có thể làm xí nghiệp, ai cũng có thể buôn bán kiếm tiền mà! Tại sao người xuất gia, là Phật tử lại làm chuyện xí nghiệp như vậy? Thế mà có người thường nói: "Ồ! Nếu xí nghiệp hóa Phật giáo thì tốt lắm đó"
Nói vậy là họ đang chui xuống địa ngục mà còn không biết!, lại còn nói là hay, rằng tốt! Hoặc là vì mong cầu lợi dưỡng, rồi kêu gọi người cúng tiền cho mình để làm việc này, việc nọ. Hay cũng là vì tham được tiếng tốt.
Hoặc tham hiện thế dục lạc: Loại người xuất gia này nếu không tham muốn dục lạc hiện tại thì là cái gì? Nếu suốt ngày ăn ăn uống uống, lại ăn thịt, uống rượu loạn xạ, cái gì cũng làm ráo, thì là tham dục lạc hiện tại. Đó, nếu không phải là gieo giống địa ngục thì gieo cái gì?
Hoặc vọng vị lai quả báo: Hoặc nay làm các thứ công đức, là vì mong muốn sau này được làm vua chúa. Hoặc nghĩ nếu làm như thế như thế, nữa sẽ có phước bá như vâjy như vậy. Ðó đều là tà! Khi tôi nói, thì nói hết những gì tôi biết, tôi mà biết rồi thì không có gì mà tôi không nói hết.
Như thị phát tâm danh chi vi tà: Trong số quý vị, có người vẫn còn không nhận ra, lại a dua phụ họa thêm: "Ờ! Họ xây cất chỗ đó đẹp giống y như hoàng cung vậy". Hoàng cung thì sao? Vua trong hoàng cung cũng vẫn đọa lạc như thường chớ có gì hay ho đâu? Quý vị không hiểu đạo lý, rồi cứ mãi chạy theo tà tri tà kiến, tham sự náo nhiệt nhất thời như thế thì không nên!
Cái gì gọi là chánh?
Ký bất cầu lợi dưỡng danh văn: Là không tham danh vọng lợi dưỡng, không muốn làm cho thanh danh của mình to lớn thêm, và cũng không muốn mọi người cúng dường cho mình.
Hựu bất tham dục quả báo: Lại không tham muốn bất cứ dục lạc nào, cũng không nghĩ đến việc hưởng thụ ra sao. Tôi không thể nói là tôi không chính chuyên, nhưng tôi nói với quý vị, tôi đến nước Mỹ đã hơn 20 năm mà tôi chưa từng đến Disney Land bao giờ. Quý vị thử nghĩ xem, có phải quý vị đến nước Mỹ phần đông đều đã thăm viếng qua Disney Land rồi phải không? Thậm chí không ít người xuất gia đến nước Mỹ cũng đều muốn tham quan Disney Land. Còn tôi là người quê mùa, nên không tham quan, mà tôi cũng không muốn biết đến nơi đó để làm gì.
Duy vị sanh tử, vị Bồ Đề: Vậy không tham vọng dục lạc, cũng không tham hưởng thụ phước báo mà chỉ vì mong liễu sanh thoát tử, vì mong giác ngộ, và vì mong cầu trí huệ chân chánh.
Như thị phát tâm, danh chi vi chánh: Phát tâm như thế gọi là chánh. Nếu không phải vì liễu thoát sanh tử, không phải vì phát tâm Bồ đề, thì đó chính là tà. Vì thế, mọi người nên nhận rõ điều này; nếu không, thì dù có tu hoài tu mãi cũng là ma nghiệp, và làm quyến thuộc của ma vương.
CHÚ THÍCH:
- (1) Lục Đại Tông Chỉ: Là không tranh, không tham, không mong cầu, không ích kỷ, không tư lợi và không nói dối.