- Hoa sen 2
MẬT CHỈ THIỀN DI ĐÀ
1. ĐƯỜNG LỐI
Thiền Di Đà lấy vô sanh làm thể
Vãng sanh làm tướng
Độ sanh làm dụng.
Vì vô sanh mới đến tận bờ kia.
Vì vãng sanh mới được Phật thọ ký.
Vì độ sanh mới hợp với bản hoài.
Kinh Hoa Nghiêm nói: "Quên mất tâm Bồ đề mà tu các pháp lành, ấy là ma nghiệp", do đó thiền Di Đà lấy tịch quang làm tâm Bồ đề, tâm ấy chính là Amita (A Di Đà).
Kinh Pháp Hoa lấy thật tướng làm tịch và Tri Kiến Phật làm chiếu.
Kinh Hoa Nghiêm lấy Nhất chân pháp giới làm tịch và Phổ quang minh trí làm chiếu.
Thiền Di Đà lấy Tịnh Độ làm tịch, và thọ quang làm chiếu, không rời đạo tràng mà làm các Phật sự nên Thiền Di Đà còn gọi là Thiền Tịch Quang.
- 2. LƯỢC KỆ
Ngay dụng liền LY
Ngay LY liền dụng
LY ấy tự quên
Liền Tịch Quang dụng.
3. KHAI THỊ
Như một lữ khách xa quê, một hôm trở về lại ngôi nhà cũ Amita của chính mình thuở trước, gõ cửa gọi:
- Amita?
Bên trong không tiếng đáp.
Lại gõ cửa gọi tiếp:
- Amita?
Vẫn không tiếng đáp.
Người ấy bắt đầu gọi mãi và nóng lòng muốn khám phá những gì từ nhà mình, nhưng gọi thì cứ gọi mà đáp vẫn không đáp. Chỗ không tiếng đáp này gọi là LY.
- LY lớn ngộ lớn
LY nhỏ ngộ nhỏ
Không LY không ngộ.
4. HIỂN LÝ
Ngay khi khởi gọi Amita, hoàn toàn không thấy có mình gọi, cũng không có đối tượng để gọi, vô năng vô sở. Như tiếng trống trời khua lên giữa hư không, thoát ly tứ cú, vô trú vô trước, nên nói:
"Ngay dụng liền LY".
Dụng tâm như thế là dụng mà không có chỗ dụng. Dụng mà không dụng tức là LY, thì cứ ngay chỗ LY này mà dụng, LY chính là chiếc bè pháp để vào dòng qua biển sanh tử, mười phương chư Phật đều đã đi qua, nên nói:
"Ngay LY liền dụng".
Khi qua bờ bên kia rồi, thấy không cần thiết nữa, chiếc bè tự lui, nên nói:
"LY ấy tự quên".
Nói thì dông dài nhưng đối với hàng lợi căn, chẳng cần cất bước liền vào tịch quang, nên nói"
"Liền Tịch Quang dụng".
Đến đây rồi, mười phương hư không đều thâu về trong một lỗ chơn lông, đến đi vô ngại, nên liền tuỳ niệm sanh về cõi Cực Lạc, cũng chỉ là sanh về nơi tự tâm, nên sanh ấy mà vô sanh, về ấy mà chưa từng về. Nếu có chỗ về ngoài tâm có pháp, vì không chỗ về liền vào bất nhị, đích thân được Phật A Di Đà thọ Ký, thành tựu vô thượng Bồ đề.
Để khám phá Amita của chính mình cũng là hoà nhập với tâm thể của Phật A Di Đà, hằng ngày trong tất cả các thời, khi ăn uống, lúc ngồi nằm đều khởi gọi Amita rõ ràng trong sáng từ câu này đến câu khác.
Như tiếng sấm giữa trời, phi chủ phi khách:
- Amita?
Như tiếng vang trong hang động, chẳng có chẳng không:
- Amita?
Hồn nhiên như chim hoàng anh hót trên bờ liễu:
- Amita?
Lặng lẽ như giọt mưa rớt bên thềm:
- Amita?
Niệm như thế gọi là vô tướng niệm Phật, niệm mà vô niệm, vô niệm mà niệm, ngay niệm liền không, ngay không liền niệm, đương thiền là tịnh, đương tịnh là thiền. Chỉ có pháp thiền Di Đà mới được như thế, huyền nhiệm như thế, thù diệu như thế, tức thể là dụng, tức dụng là thể, ngoài tâm không pháp, ngoài pháp không tâm, cứ như thế mà khởi gọi liên tục không gián đoạn, thì mỗi một niệm tiêu được tám mươi ức kiếp tội lớn nơi đường sanh tử, Pháp môn này lìa thấy nghe tỏ biết, trả thấy về vô tướng, trả nghe về vô thanh, phản văn văn tự tánh.
Ban đầu, sức trả nghe này rất rời rạc. Ra sức gia công, nhẫn nại thực hành. Một ngày như thế, ngàn ngày như thế, đến chỗ thuần thục, vọng niệm không còn chỗ ló đầu, quét hết thấy nghe, lấp đường tỏ biết, như ngây như điếc, quên cảnh quên tâm.
Như bị người dữ rượt, chỉ lo chạy thoát thân, đến chỗ cùng đường buông tay vực thẳm. Chết đi sống lại, ngồi đoạn mười phương, mười vạn ức cõi trên đầu sợi lông. Vì thế Quán kinh nói: "Cõi nước của Phật A Di Đà cách đây không xa".
(Còn tiếp)
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Vào đời đi theo nghiệp duyên,
Củi hết lửa tắt, về miền Tây Phương.