BỐN MƯƠI TÁM LỜI NGUYỆN
CỦA ĐỨC PHẬT A DI ĐÀ.
Nguyện thứ nhất: Tôi thành Phật được,
Thì nước Tôi là nước tịnh thanh.
Ngục hình, ngạ quỷ, súc sanh,
Thảy đều chẳng có sanh thành nơi đây.
Nguyện thứ hai: Nước này tịnh giới,
Đàn bà cũng con gái tịch nhiên.
Những người trong cõi Nhân, Thiên,
Cùng loài cầm thú cần chuyên tu hành.
Thảy đều đặng hóa sanh thọ cảm,
Thất bảo trì, cửu phẩm Liên hoa.
Nguyện thứ ba: Dân chúng Phật đà,
Khi cần ăn uống, hóa ra sẵn sàng.
Bát thất bảo, bỉ bàng đựng lắm,
Trăm món ngon khỏi sắm ở đâu.
Ăn rồi khí dụng liền thâu,
Không cần phải rửa, phải lau nhọc nhằn.
Nguyện thứ tư: Nhơn dân trong nước,
Muốn áo quần, khăn, lược, mão, giày.
Thảy đều hóa đủ sẵn bày,
Khỏi mua, khỏi giặt, khỏi may cực lòng.
Nguyện thứ năm: Giáp vòng địa lợi,
Từ đất bằng lên tới hư không.
Thảy đều lầu các, điện, cung,
Cùng là cây trái, ao, sông, cửa nhà.
Các thứ ấy đều là trân bảo,
Cùng bá thiên hoa báu, hương thơm.
Hiệp nhau thành tạo, kết đơm,
Trau dồi trang sức, cho làm phiền ba.
Mùi hương ấy xông ra khắp đủ,
Cả mười phương hưởng thụ cấp kỳ.
Chúng sanh hạnh nguyện chuyên trì,
Tin và tưởng Phật, đến thì vãng sanh.
Nguyện thứ sáu: Dân lành quốc độ,
Thương kính nhau, ví tợ ruột rà.
Không lời qua lại bất hòa,
Không ganh, không ghét, sanh ra tranh dành.
Nguyện thứ bảy: Dân sanh trong nước,
Không có lòng uế trược dâm ô.
Cũng không có tánh tục thô,
Cùng là nóng giận hồ đồ ngu si.
Nguyện thứ tám: Chuyên trì thiện niệm,
Cứ đường ngay tiệm tiệm lướt đi.
Nếu ai muốn nói chuyện gì,
Người kia hiểu ý tức thì khỏi phân.
Nguyện thứ chín: Chúng dân từ thiện,
Tai chẳng nghe những chuyện không lành.
Có đâu sự ác, sự hành,
Mấy điều nghiệp chướng đã thành vô danh.
Nguyện thứ mười: Chúng sanh đều ví,
Huyễn thân là mộng mị mà thôi.
Vậy nên lòng chẳng nhiễm đời,
Tánh không tham muốn, khắp nơi vui cười.
Nguyện mười một: Tiên, Người tuy khác,
Hình dung đồng một sắc vàng y.
Mặt mày nghiêm chỉnh phương phi,
Trong ngần đẹp đẽ, không chi sánh bằng.
Nguyện mười hai: Mười phương thế giới,
Thiên, Nhân cũng các loại súc sanh.
Hóa thân về cõi Lạc thành,
Chứng ngôi Duyên giác, Thanh văn trùng trùng.
Ngồi thiền tọa, tấm lòng tịch tịnh,
Hiệp cùng nhau tính tuổi ít nhiều.
Chẳng hề biết đặng bao nhiêu,
Ngàn, muôn, ức kiếp số nhiều khó phân.
Nguyện mười ba: Thiên Nhân trên giải,
Hiệp cùng nhau đếm mãi dân cư.
Không hề biết rõ số dư,
Tại An Dưỡng quốc nhiều như cát Hằng.
Nguyện mười bốn: Dân trong quốc độ,
Thảy thảy đồng trường thọ miên miên.
Không sao biết đặng số niên,
Sống lâu vô lượng, vô biên kiếp đời.
Nguyện mười lăm: Dân thời thanh tịnh,
Trụ vào nơi thật tánh trạm nhiên.
Ly chư loạn tưởng đảo điên,
Đắc vô phân biệt, mãn viên Niết Bàn.
Nguyện mười sáu: Lạc bang dân chúng,
Vui vẻ mà thọ dụng đủ điều.
Thảy đồng với các Tỳ kheo,
Chứng phần "Vô lậu" hết theo sự đời.
Nguyện mười bảy: Khi Tôi thành Phật,
Sẽ nghe Kinh, thuyết Thật độ sanh.
Làm cho sở nguyện đắc thành,
Công Tôi rao giảng trọn lành hơn ai.
Nguyện mười tám: Hóa thai khỏi dục,
Người người đều đắc "Túc mạng thông".
Rõ điều tiền kiếp xa trông,
Hằng hà sa số như đồng kim sanh.
Nguyện mười chín: Chúng sanh ức vạn,
Đắc thần thông "Thiên nhãn tịnh quang".
Thấy toàn vũ trụ mười phương,
Trùng trùng duyên khởi thế gian tỏ tường.
Nguyện hai mươi: Tây phương dân chúng,
"Thiên nhĩ thông" đắc dụng nghe xa.
Những lời thuyết pháp bủa ra,
Của trăm ngàn ức Phật đà khẩu tuyên.
Nguyện hai mốt: Nhân Thiên trong nước,
"Tha tâm thông" biết được chẳng sai.
Những điều tâm niệm mỗi loài,
Thập phương thế giới không ngoài tánh linh.
Nguyện hai hai: Chúng sanh quốc độ,
"Thần túc thông" đắc ngộ rong chơi.
Bao hàm thế giới nơi nơi,
Vượt qua một mạch mau thời hơn bay.
Nguyện hai ba: Khi Tôi thành Phật,
Danh hiệu Tôi vang dội mười phương.
Phật và đại chúng tán dương
Còn dân trong nước lai vương(1) Tôi hoài.
Thiên, Nhân cũng các loài thú vật,
Niệm danh Tôi cho thật chí thành.
Sanh lòng vui vẻ, hiền lành,
Lâm chung sẽ đặng hóa sanh sen vàng.
Nguyện hai bốn: Ánh quang minh chiếu,
Nơi đầu Tôi tuyệt diệu rỡ ràng.
Mặt trời cùng ánh mặt trăng,
Tuy là sáng tỏ chẳng bằng Phật quang.
GHI CHÚ:CỦA ĐỨC PHẬT A DI ĐÀ.
Nguyện thứ nhất: Tôi thành Phật được,
Thì nước Tôi là nước tịnh thanh.
Ngục hình, ngạ quỷ, súc sanh,
Thảy đều chẳng có sanh thành nơi đây.
Nguyện thứ hai: Nước này tịnh giới,
Đàn bà cũng con gái tịch nhiên.
Những người trong cõi Nhân, Thiên,
Cùng loài cầm thú cần chuyên tu hành.
Thảy đều đặng hóa sanh thọ cảm,
Thất bảo trì, cửu phẩm Liên hoa.
Nguyện thứ ba: Dân chúng Phật đà,
Khi cần ăn uống, hóa ra sẵn sàng.
Bát thất bảo, bỉ bàng đựng lắm,
Trăm món ngon khỏi sắm ở đâu.
Ăn rồi khí dụng liền thâu,
Không cần phải rửa, phải lau nhọc nhằn.
Nguyện thứ tư: Nhơn dân trong nước,
Muốn áo quần, khăn, lược, mão, giày.
Thảy đều hóa đủ sẵn bày,
Khỏi mua, khỏi giặt, khỏi may cực lòng.
Nguyện thứ năm: Giáp vòng địa lợi,
Từ đất bằng lên tới hư không.
Thảy đều lầu các, điện, cung,
Cùng là cây trái, ao, sông, cửa nhà.
Các thứ ấy đều là trân bảo,
Cùng bá thiên hoa báu, hương thơm.
Hiệp nhau thành tạo, kết đơm,
Trau dồi trang sức, cho làm phiền ba.
Mùi hương ấy xông ra khắp đủ,
Cả mười phương hưởng thụ cấp kỳ.
Chúng sanh hạnh nguyện chuyên trì,
Tin và tưởng Phật, đến thì vãng sanh.
Nguyện thứ sáu: Dân lành quốc độ,
Thương kính nhau, ví tợ ruột rà.
Không lời qua lại bất hòa,
Không ganh, không ghét, sanh ra tranh dành.
Nguyện thứ bảy: Dân sanh trong nước,
Không có lòng uế trược dâm ô.
Cũng không có tánh tục thô,
Cùng là nóng giận hồ đồ ngu si.
Nguyện thứ tám: Chuyên trì thiện niệm,
Cứ đường ngay tiệm tiệm lướt đi.
Nếu ai muốn nói chuyện gì,
Người kia hiểu ý tức thì khỏi phân.
Nguyện thứ chín: Chúng dân từ thiện,
Tai chẳng nghe những chuyện không lành.
Có đâu sự ác, sự hành,
Mấy điều nghiệp chướng đã thành vô danh.
Nguyện thứ mười: Chúng sanh đều ví,
Huyễn thân là mộng mị mà thôi.
Vậy nên lòng chẳng nhiễm đời,
Tánh không tham muốn, khắp nơi vui cười.
Nguyện mười một: Tiên, Người tuy khác,
Hình dung đồng một sắc vàng y.
Mặt mày nghiêm chỉnh phương phi,
Trong ngần đẹp đẽ, không chi sánh bằng.
Nguyện mười hai: Mười phương thế giới,
Thiên, Nhân cũng các loại súc sanh.
Hóa thân về cõi Lạc thành,
Chứng ngôi Duyên giác, Thanh văn trùng trùng.
Ngồi thiền tọa, tấm lòng tịch tịnh,
Hiệp cùng nhau tính tuổi ít nhiều.
Chẳng hề biết đặng bao nhiêu,
Ngàn, muôn, ức kiếp số nhiều khó phân.
Nguyện mười ba: Thiên Nhân trên giải,
Hiệp cùng nhau đếm mãi dân cư.
Không hề biết rõ số dư,
Tại An Dưỡng quốc nhiều như cát Hằng.
Nguyện mười bốn: Dân trong quốc độ,
Thảy thảy đồng trường thọ miên miên.
Không sao biết đặng số niên,
Sống lâu vô lượng, vô biên kiếp đời.
Nguyện mười lăm: Dân thời thanh tịnh,
Trụ vào nơi thật tánh trạm nhiên.
Ly chư loạn tưởng đảo điên,
Đắc vô phân biệt, mãn viên Niết Bàn.
Nguyện mười sáu: Lạc bang dân chúng,
Vui vẻ mà thọ dụng đủ điều.
Thảy đồng với các Tỳ kheo,
Chứng phần "Vô lậu" hết theo sự đời.
Nguyện mười bảy: Khi Tôi thành Phật,
Sẽ nghe Kinh, thuyết Thật độ sanh.
Làm cho sở nguyện đắc thành,
Công Tôi rao giảng trọn lành hơn ai.
Nguyện mười tám: Hóa thai khỏi dục,
Người người đều đắc "Túc mạng thông".
Rõ điều tiền kiếp xa trông,
Hằng hà sa số như đồng kim sanh.
Nguyện mười chín: Chúng sanh ức vạn,
Đắc thần thông "Thiên nhãn tịnh quang".
Thấy toàn vũ trụ mười phương,
Trùng trùng duyên khởi thế gian tỏ tường.
Nguyện hai mươi: Tây phương dân chúng,
"Thiên nhĩ thông" đắc dụng nghe xa.
Những lời thuyết pháp bủa ra,
Của trăm ngàn ức Phật đà khẩu tuyên.
Nguyện hai mốt: Nhân Thiên trong nước,
"Tha tâm thông" biết được chẳng sai.
Những điều tâm niệm mỗi loài,
Thập phương thế giới không ngoài tánh linh.
Nguyện hai hai: Chúng sanh quốc độ,
"Thần túc thông" đắc ngộ rong chơi.
Bao hàm thế giới nơi nơi,
Vượt qua một mạch mau thời hơn bay.
Nguyện hai ba: Khi Tôi thành Phật,
Danh hiệu Tôi vang dội mười phương.
Phật và đại chúng tán dương
Còn dân trong nước lai vương(1) Tôi hoài.
Thiên, Nhân cũng các loài thú vật,
Niệm danh Tôi cho thật chí thành.
Sanh lòng vui vẻ, hiền lành,
Lâm chung sẽ đặng hóa sanh sen vàng.
Nguyện hai bốn: Ánh quang minh chiếu,
Nơi đầu Tôi tuyệt diệu rỡ ràng.
Mặt trời cùng ánh mặt trăng,
Tuy là sáng tỏ chẳng bằng Phật quang.
(1) Lai vương: Lại chầu vua, tức là chầu Phật, Pháp vương.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Vào đời đi theo nghiệp duyên,
Củi hết lửa tắt, về miền Tây Phương.
Vào đời đi theo nghiệp duyên,
Củi hết lửa tắt, về miền Tây Phương.