Những Pháp Người Tu Tịnh Độ Cần Học Tập
Đã gửi: 17/10/09 10:01
Tôi học tập Tịnh Độ rút ra được những Pháp mà người tu Tịnh Độ cần học tập. Nay xin chia sẽ Đại Chúng.
1. Học Tập Sám Hối
2. Học Tập Phát Tâm Bồ Đề
3. Học Tập Ngũ Giới
4. Học Tập Tứ Niệm Xứ, Bát Chánh Đạo (nếu tốt hơn thì học cả 37 phẩm trợ đạo)
5. Học Tập Kinh Lăng Nghiêm
6. Học Tập Kinh A Di Đà
1. Vì sao phải Học và Tập Pháp Sám Hối?
Trước hết nên hiểu hai chữ Sám Hối. Sám nghĩa là ăn năn hối hận việc làm sấu ác khi xưa. Hối là hối cải từ nay không dám tái phạm những điều sấu ác đó nữa.
Kinh Hoa Nghiêm, Phẩm Phổ Hiền Hạnh Nguyện có dạy: "Ta đã tạo vô lượng vô biên ác nghiệp từ vô thỉ kiếp đến nay, giả sử nếu những ác nghiệp đó có hình tướng, thì tận hư không khắp pháp giới cũng không thể dung chứa hết được". Đó là lời chân thật của ngài Phổ Hiền Bồ Tát mà tôi cho rằng đúng 100%. Tôi theo Phật Pháp bấy lâu, và càn lâu thì thấy nghiệp ác của tôi càn nhiều, thật không thể nói hết được, dung chứa hết được. Nhiều đến nỏi mà phát kinh, chỉ có nước đọa vào địa ngục trong vô lượng kiếp mà thôi. Há chẳng đáng sợ sao? Nếu không sám hối thì không thể tiêu trừ được những nghiệp ác đó vậy! Vì thế mỗi ngày tôi phải tụng chú Đại Bi, Niệm Phật A Di Đà, Lạy Phật A Di Đà cầu mong sám hối. Thường ăn năn hối hận. Thật vậy, mỗi khi tôi làm điều ác, phạm lỗi nhiều khi là vô tình, vô ý. Nhưng lâu lâu nghĩ lại thì thấy rất hối hận bởi vì lương tâm không cho phép, nên bị rai rức trong lòng. Nếu tâm không sám hối thì tâm bất an khó chịu lắm. Cho nên phải thú tội với Phật và xin sám hối. Sau đó tâm tôi mới an trở lại, nhưng cũng thường nhớ không quên.
Người tu hành Phật Pháp phải biết ăn năn, hổ thẹn, sám hối tội lỗi của mình đã làm từ vô thỉ kiếp đến nay. Nếu không biết ăn hăn, hổ thẹn, sám hối thì làm sao có thể tu hành được chứ? Bởi vì sám hối chính là việc tu hành đó vậy. Không sám hối tức là không chừa bỏ, không chừa bỏ tức là không chịu sửa lỗi lầm, không chịu sửa đỗi lỗi lầm thì đâu còn gọi là "tu" được nữa? Cho nên bước vào cửa Phật phải sám hối nghiệp chướng.
Cách tu tập sám hối có thể làm như sau:
a. Thành Tâm Tụng Kinh, Trì Chú, Niệm Phật, Lạy Phật.
b. Nhưng miệng tụng niệm sám hối mà tâm không sám hối thì có ích gì? Vì thế phải đem ra mà thực hành. Nếu ta lở chưởi người khác, nói sấu người khác v.v... thì phải đến người đó mà xin lỗi. Thì ngay lập tức nghiệp ác đó được tiêu trừ, nếu không đời sau phải chịu quả báo bị người khác chưởi lại, và còn nặng hơn. Oan Oan tương báo khó ngày chấm dứt ra khỏi.
c. Khi làm lỗi phải ăn năn mà hổ thẹn luôn nhắc chính mình kỳ sau tôi sẽ quyết không làm vậy nữa. Như lở đã dùng miệng chưởi người, nói sấu người thì phải giác tỉnh ăn năn tự trách và bảo chính mình tôi quyết sẽ không bao giờ nói sấu, chưởi người khác nữa. Và khi lần sau đến mình theo thối quen định nói sấu, chưởi người khác thì liền nhớ ngay tôi đã thề quyết không làm như vậy nữa mà. Và buông xã tự trách hổ thẹn và không làm việc đó.
d. Tổ Huệ Năng dạy: "Nhìn lỗi mình đừng nhìn lỗi người". Đó là pháp sám hối, là pháp ngăn ngừa nghiệp ác của chúng ta. Khi người ta nói sấu mình, chưỡi mình, chớ vội nóng giận mà phải quán chiếu lại chính mình, vì sao người đó lại làm như vậy? Tại sao ta phải nóng giận? Ai đang nóng giận?
Người ta nói sấu mình, chưỡi mình chính là lúc mình phải tu, người ta đang tạo cái duyên cho ta tu sửa lỗi lầm của mình. Phải nên cám ơn người ấy mới phải. Vì sao họ chưởi mình? Có nhiều nguyên nhân nhưng không ngoài hai chữ "nhân quả". Nếu ta không tạo cái nhân thì làm sao chịu cái quả bị mắng chưởi nầy? Nếu ta sai nên thành tâm xin lỗi người đó. Nếu ta đúng nhưng cũng nghĩ mình sai, bởi vì một khi ta nỏi giận thì ta đã sai rồi. Cho nên tốt sấu, đúng sai thì người sai có lỗi vẫn chính là mình. Ta đem tâm phàm phu suy nghĩ ai đúng ai sai, ai tốt ai sấu thì chính ta đã sai lầm. Bởi vì thấy người kia tốt thì khen, thấy người nọ sấu thì chê thì chính mình đang làm việc sấu ác mê lầm vậy. Chẳng biết rằng những người kia là thuận, nghịch duyên Bồ Tát đang giúp mình tu hành sửa đỗi lỗi lầm vậy.
Vậy tại sao ta phải nóng giận? Bởi vì vẫn còn vô minh ngã chấp, cho rằng có cái "ta" tồn tại. Mê mờ bản tánh, lầm nhận cho rằng thân mạng xương thịt được tạo thành bởi Tứ Đại (đất, nước, gió, lửa) và Ngũ Uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức) nầy là mình. Nên bị cái "ta" nầy nó sai khiến làm bao ác nghiệp để thỏa mản cho nó, tạo cái nghiệp sanh tử luân hồi, không ngày ra khỏi. Như vậy ta là ai mà nóng giận? Thân nầy là ta ư? Nếu là ta thì sao lại bị tan rả thành đất, nước, gió, lửa khi chết? Vậy đất nước gió lửa là ta ư? Nếu là ta sao ta không tự chủ được đất nước gió lửa? Tâm suy nghĩ là ta ư? Nếu là ta thì sao sanh diệt liên hồi trong từng sát na? Sao ta không làm chủ được, nắm bắc được nó? Suy cho cùng ta chẳng là gì (vô ngã) và chẳng gì là của ta (ngã sở). Thế thì nóng giận cũng chẳng chổ nương. Vì thế nên nhìn lỗi mình, không nên nhìn lỗi người thì mới thật là sám hối, mới thật là tu hành vậy.
Chư Bồ Tát còn phải tu tập pháp Sám Hối, huống chi chúng ta ư?
Chư Bồ Tát sám hối là vì tu tập Tâm Bồ Đề. Cho nên người tu hành Phật Pháp đặc biệt người tu Tịnh Độ phải nên "Phát Tâm Bồ Đề".
1. Học Tập Sám Hối
2. Học Tập Phát Tâm Bồ Đề
3. Học Tập Ngũ Giới
4. Học Tập Tứ Niệm Xứ, Bát Chánh Đạo (nếu tốt hơn thì học cả 37 phẩm trợ đạo)
5. Học Tập Kinh Lăng Nghiêm
6. Học Tập Kinh A Di Đà
1. Vì sao phải Học và Tập Pháp Sám Hối?
Trước hết nên hiểu hai chữ Sám Hối. Sám nghĩa là ăn năn hối hận việc làm sấu ác khi xưa. Hối là hối cải từ nay không dám tái phạm những điều sấu ác đó nữa.
Kinh Hoa Nghiêm, Phẩm Phổ Hiền Hạnh Nguyện có dạy: "Ta đã tạo vô lượng vô biên ác nghiệp từ vô thỉ kiếp đến nay, giả sử nếu những ác nghiệp đó có hình tướng, thì tận hư không khắp pháp giới cũng không thể dung chứa hết được". Đó là lời chân thật của ngài Phổ Hiền Bồ Tát mà tôi cho rằng đúng 100%. Tôi theo Phật Pháp bấy lâu, và càn lâu thì thấy nghiệp ác của tôi càn nhiều, thật không thể nói hết được, dung chứa hết được. Nhiều đến nỏi mà phát kinh, chỉ có nước đọa vào địa ngục trong vô lượng kiếp mà thôi. Há chẳng đáng sợ sao? Nếu không sám hối thì không thể tiêu trừ được những nghiệp ác đó vậy! Vì thế mỗi ngày tôi phải tụng chú Đại Bi, Niệm Phật A Di Đà, Lạy Phật A Di Đà cầu mong sám hối. Thường ăn năn hối hận. Thật vậy, mỗi khi tôi làm điều ác, phạm lỗi nhiều khi là vô tình, vô ý. Nhưng lâu lâu nghĩ lại thì thấy rất hối hận bởi vì lương tâm không cho phép, nên bị rai rức trong lòng. Nếu tâm không sám hối thì tâm bất an khó chịu lắm. Cho nên phải thú tội với Phật và xin sám hối. Sau đó tâm tôi mới an trở lại, nhưng cũng thường nhớ không quên.
Người tu hành Phật Pháp phải biết ăn năn, hổ thẹn, sám hối tội lỗi của mình đã làm từ vô thỉ kiếp đến nay. Nếu không biết ăn hăn, hổ thẹn, sám hối thì làm sao có thể tu hành được chứ? Bởi vì sám hối chính là việc tu hành đó vậy. Không sám hối tức là không chừa bỏ, không chừa bỏ tức là không chịu sửa lỗi lầm, không chịu sửa đỗi lỗi lầm thì đâu còn gọi là "tu" được nữa? Cho nên bước vào cửa Phật phải sám hối nghiệp chướng.
Cách tu tập sám hối có thể làm như sau:
a. Thành Tâm Tụng Kinh, Trì Chú, Niệm Phật, Lạy Phật.
b. Nhưng miệng tụng niệm sám hối mà tâm không sám hối thì có ích gì? Vì thế phải đem ra mà thực hành. Nếu ta lở chưởi người khác, nói sấu người khác v.v... thì phải đến người đó mà xin lỗi. Thì ngay lập tức nghiệp ác đó được tiêu trừ, nếu không đời sau phải chịu quả báo bị người khác chưởi lại, và còn nặng hơn. Oan Oan tương báo khó ngày chấm dứt ra khỏi.
c. Khi làm lỗi phải ăn năn mà hổ thẹn luôn nhắc chính mình kỳ sau tôi sẽ quyết không làm vậy nữa. Như lở đã dùng miệng chưởi người, nói sấu người thì phải giác tỉnh ăn năn tự trách và bảo chính mình tôi quyết sẽ không bao giờ nói sấu, chưởi người khác nữa. Và khi lần sau đến mình theo thối quen định nói sấu, chưởi người khác thì liền nhớ ngay tôi đã thề quyết không làm như vậy nữa mà. Và buông xã tự trách hổ thẹn và không làm việc đó.
d. Tổ Huệ Năng dạy: "Nhìn lỗi mình đừng nhìn lỗi người". Đó là pháp sám hối, là pháp ngăn ngừa nghiệp ác của chúng ta. Khi người ta nói sấu mình, chưỡi mình, chớ vội nóng giận mà phải quán chiếu lại chính mình, vì sao người đó lại làm như vậy? Tại sao ta phải nóng giận? Ai đang nóng giận?
Người ta nói sấu mình, chưỡi mình chính là lúc mình phải tu, người ta đang tạo cái duyên cho ta tu sửa lỗi lầm của mình. Phải nên cám ơn người ấy mới phải. Vì sao họ chưởi mình? Có nhiều nguyên nhân nhưng không ngoài hai chữ "nhân quả". Nếu ta không tạo cái nhân thì làm sao chịu cái quả bị mắng chưởi nầy? Nếu ta sai nên thành tâm xin lỗi người đó. Nếu ta đúng nhưng cũng nghĩ mình sai, bởi vì một khi ta nỏi giận thì ta đã sai rồi. Cho nên tốt sấu, đúng sai thì người sai có lỗi vẫn chính là mình. Ta đem tâm phàm phu suy nghĩ ai đúng ai sai, ai tốt ai sấu thì chính ta đã sai lầm. Bởi vì thấy người kia tốt thì khen, thấy người nọ sấu thì chê thì chính mình đang làm việc sấu ác mê lầm vậy. Chẳng biết rằng những người kia là thuận, nghịch duyên Bồ Tát đang giúp mình tu hành sửa đỗi lỗi lầm vậy.
Vậy tại sao ta phải nóng giận? Bởi vì vẫn còn vô minh ngã chấp, cho rằng có cái "ta" tồn tại. Mê mờ bản tánh, lầm nhận cho rằng thân mạng xương thịt được tạo thành bởi Tứ Đại (đất, nước, gió, lửa) và Ngũ Uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức) nầy là mình. Nên bị cái "ta" nầy nó sai khiến làm bao ác nghiệp để thỏa mản cho nó, tạo cái nghiệp sanh tử luân hồi, không ngày ra khỏi. Như vậy ta là ai mà nóng giận? Thân nầy là ta ư? Nếu là ta thì sao lại bị tan rả thành đất, nước, gió, lửa khi chết? Vậy đất nước gió lửa là ta ư? Nếu là ta sao ta không tự chủ được đất nước gió lửa? Tâm suy nghĩ là ta ư? Nếu là ta thì sao sanh diệt liên hồi trong từng sát na? Sao ta không làm chủ được, nắm bắc được nó? Suy cho cùng ta chẳng là gì (vô ngã) và chẳng gì là của ta (ngã sở). Thế thì nóng giận cũng chẳng chổ nương. Vì thế nên nhìn lỗi mình, không nên nhìn lỗi người thì mới thật là sám hối, mới thật là tu hành vậy.
Chư Bồ Tát còn phải tu tập pháp Sám Hối, huống chi chúng ta ư?
Chư Bồ Tát sám hối là vì tu tập Tâm Bồ Đề. Cho nên người tu hành Phật Pháp đặc biệt người tu Tịnh Độ phải nên "Phát Tâm Bồ Đề".