(Trích sách: Tự Gia Bảo - Chương: Chìa Khóa học Phật -
Thích Thanh Từ giảng giải, trang 54 - 60, xuất bản: Thiền Thất Chơn Không, Montréal,
Québec, Canada - 1994)
Phương pháp niệm Phật có Quán Tưởng Niệm Phật và Trì Danh Niệm Phật. Quán Tưởng Niệm Phật căn cứ kinh Quán Vô Lượng Thọ, Trì Danh Niệm Phật căn cứ kinh A Di Đà. Trì Danh Niệm Phật được đại đa số Tăng Ni và Phật tử tu tập nên ở đây riêng giải thích.
Pháp môn tu tập nào của Phật dạy đều có chia phương tiện và cứu cánh. Phương tiện ví như cửa cổng, cứu cánh ví như ông chủ nhà. Muốn gặp ông chủ nhà trước tiên chúng ta phải đi từ cổng vào nhà, huống là gặp ông chủ. Cửa cổng là điều kiện tiên quyết để gặp ông chủ, thiếu điều kiện này thì sự mong muốn khó đạt thành. Phương pháp Trì Danh Niệm Phật muốn được kết quả viên mãn, trước tiên phải khéo ứng dụng phương tiện của nó.
1. Thế nào là phương tiện của pháp Trì Danh Niệm Phật?
Phương tiện Trì Danh Niệm Phật là "dùng tình cảm để dẹp tình cảm", nói cụ thể hơn "dùng gai lể gai". Cho nên cửa phương tiện của nó là "Ưa" (Hân) và Chán (Yểm) hay hồi hướng. Bởi vì phàm phu chúng ta hằng đắm mê theo dục lạc thế gian, thường ngày tâm niệm cứ tung tăng đuổi theo dục lạc, muốn dừng tâm niệm lại, song không tài nào dừng nổi. Thấy thế, Phật thương xót vì chúng ta nói kinh A Di Đà, chủ yếu trong ấy, trước diễn tả cảnh trang nghiêm đẹp đẽ ở cõi Cực Lạc, sau chê trách sự khổ sở nhơ nhớp ở cõi Ta Bà, khiến chúng sinh sanh tâm ưa thích cõi Cực Lạc, chán ngán cõi Ta Bà. Tâm ưa chán đến cao độ thì niệm danh hiệu Phật dễ được nhất tâm. Nếu không biết ưa, dù có niệm Phật cũng chỉ niệm trong loạn tưởng mà thôi. Thế nên, ưa là cửa cổng đi vào ngôi nhà Cực Lạc.
- - Ưa cái gì?
Lại nữa, cõi Cực Lạc nào là hàng rào, lưới giăng, hàng cây đều làm bằng bốn thứ báu: vàng, bạc, lưu ly, pha lê; ao nước rất ngon lành đầy đủ tám thứ công đức, trên bờ ao có nhà lầu xây bằng bảy báu: bạc, vàng, lưu ly, pha lê, xa cừ, xích châu, mã nảo, dưới ao có hoa sen lá to bằng bánh xe, hoa nở phát ra ánh sáng tùy theo sắc và nhả hương thơm ngào ngạt, có nhạc trời, có mưa hoa, có chim hót thành tiếng nói pháp...
Phật nói chủ cõi Cực Lạc hiệu A Di Đà, vô lượng quang, vô lượng thọ, vì chúng nói pháp. Dân chúng ở cõi này toàn là hàng Thanh văn, Bồ tát tu hành đều được không còn lui sụt và có những vị chỉ còn một đời được bổ đi làm Phật..., cho nên ở đây thảy đều là những đấng lành bậc thượng.
Cõi này chứa đựng đầy đủ những yếu tố mà chúng ta đang ưa thích, nào là thuần vui không khổ, trang nghiêm, đẹp đẽ, bảy báu dẫy đầy, thầy thánh bạn hiền, sống lâu khỏe mạnh, ăn mặc tùy ý, lui tới thong dong... Những hình ảnh này khiến chúng ta khao khát ước mơ, đó là Ưa.
- - Chán cái gì?
Đó là Phật chê trách cõi Ta bà nhơ nhớp xấu xa, khiến chúng ta nhàm chán xa lánh. Hai bên đã trưng bày rõ ràng trước mắt chúng ta, một bên thì tốt đẹp trang nghiêm sang trọng vui vẻ, một bên nhơ nhớp xấu xa khổ đau, để chúng ta sinh tâm ưa thích bên vui, chán ngán bên khổ. Đó là cửa cổng ưa chán để tiến vào ngôi nhà Cực Lạc.
Vì ưa thích say mê cảnh đẹp cõi Cực Lạc, chán ngán cái xấu xa nhơ nhớp cõi Ta Bà, nên tâm phiền rộn lăng xăng chạy theo dục lạc thế gian của chúng ta dần dần khô lạnh, chừng đó ứng dụng pháp tu Trì Danh Niệm Phật mới thành công. Song muốn tâm ưa chán lên đến cực điểm, hằng ngày chúng ta phải phát nguyện hồi hướng.
- - Hồi hướng thế nào?
Mỗi khi ra đường thấy rác rến, sình lầy nhơ nhớp, chúng ta khỏi nghĩ: Cõi Ta Bà thật là bẩn thỉu nhơ nhớp đáng chán, cõi Cực Lạc toàn bảy báu trang nghiêm trong sạch đáng ưa thích. Ta nhất định phát nguyện sanh về Cực Lạc để khỏi thấy sự nhơ nhớp nầy nữa. Đó là hồi nhơ nhớp hướng trong sạch.
Hoặc khi chúng ta gặp những nghịch cảnh bức bách khổ đau liền khởi nghĩ: Cõi Ta Bà nhiều đau khổ bất như ý, cõi Cực Lạc hoàn toàn an vui mãn nguyện. Ta phát chán ngán cõi này, mong mỏi được vãng sanh về cõi Cực Lạc mới toại nguyện. Đây là hồi đau khổ hướng cực lạc.
Hoặc khi ra chợ hay xóm làng, nghe những lời chửi bới nguyền rủa, chúng ta khởi nghĩ: Ở cõi Ta Bà bạn bè không thực tốt khiến ta phiền não, cõi Cực Lạc toàn là người lành bậc thượng đáng kính mến. Ta nhất định nguyện sanh về bên ấy được làm bạn với những người toàn thiện. Đây là hồi bạn ác hướng bạn lành.
Hoặc vì sinh kế vất vả nhọc nhằn mà kiếm miếng ăn không đủ, tấm mặc chẳng lành, chúng ta khởi nghĩ: Ở cõi Ta Bà làm khổ nhọc mà không đủ ăn đủ mặc, cõi Cực Lạc muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, khỏi lo lắng mệt nhọc. Ta quyết định nguyện sanh về cõi Cực Lạc để được ăn no mặc ấm mà không nhọc nhằn. Đây là hồi đói rách hướng ấm no...
Tóm lại, mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh vừa xảy đến với chúng ta, chúng ta khéo lợi dụng để hồi hướng về Cực Lạc, khiến tâm chán Ta Bà càng ngày càng mãnh liệt, lòng ưa Cực Lạc càng lúc càng tăng trưởng. Đó là chúng ta khéo tận dụng cánh cửa phương tiện ưa chán tiến vào ngôi nhà Tịnh Độ.
2. Thế nào là cứu cánh của pháp Trì Danh Niệm Phật?
Cũng kinh A Di Đà đưới phần giới thiệu cõi Cực Lạc, đức Phật Thích Ca nói: "Nếu có người thiện nam thiện nữ nghe nói về Phật A Di Đà, chuyên trì danh hiệu, hoặc một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày, bảy ngày nhất tâm không loạn, người ấy khi chết được Phật A Di Đà và Thánh chúng hiện ở trước. Người này khi chết tâm không điên đảo liền được vãng sanh về cõi Cực Lạc của Phật A Di Đà...".
Người muốn vãng sanh về cõi Cực Lạc phải giữ niệm danh hiệu đức Phật A Di Đà, hoặc một ngày cho đến bảy ngày nhất tâm không loạn, nhất định được vãng sanh về cõi Cực Lạc. Bởi vì hành giả đã chán ngán cõi Ta Bà lắm rồi, một lòng hâm mộ cõi Cực Lạc, nên dùng sáu chữ này làm sợi dây xiềng, niệt cổ con khỉ ý thức của mình, bắt buộc nó phải nằm yên một chỗ. Tức là đi, đứng, nằm, ngồi, làm việc hay nghĩ ngơi đều niệm danh hiệu Phật..., hoặc niệm thầm, hoặc niệm ra tiếng tùy hoàn cảnh. Kiên trì nắm giữ danh hiệu Phật không lơi lỏng, lâu ngày ý thức sẽ kiệt quệ từ từ, cho đến một ngày nào đó sẽ lặng mất. Đó là niệm Phật được nhất tâm. Niệm Phật nhất tâm thì ý nghiệp được lặng sạch, thân nghiệp, khẩu nghiệp cũng theo đó sạch luôn. Tức ứng hợp với câu "Tam nghiệp hằng thanh tịnh, đồng Phật vãng Tây phương". Ba nghiệp dứt sạch hết, còn động lực nào lôi kéo chúng ta đi vào đường luân hồi.
Song chúng ta cần giản trạch nhất niệm và nhất tâm. Niệm Phật chỉ còn nhất niệm, được vãng sanh Tịnh Độ là "sự". Niệm Phật đến nhất tâm, thấy tự tánh Di Đà, duy tâm Tịnh Độ là "lý".
Còn chuyên trì sáu chữ Di Đà không có niệm nào khác chen vào, mượm một niệm dẹp tất cả niệm. Duy giữ một niệm niệm Phật, đứng, đi, nằm, ngồi liên tục không gián đoạn, đến đây là nhất niệm. Nương niệm này cầu vãng sanh về cõi Cực Lạc chắn chắn sẽ mãn nguyện là sự niệm Phật.
Dùng lục tự Di Đà làm diệu dược trị lành mọi chứng bệnh loạn tưởng, khi bệnh lành thuốc cũng bỏ. Tức là niệm Phật đến chỗ vô niệm, chỉ còn nhất tâm chân như, là nhất tâm. Niệm Phật đến vô niệm thì thấy tự tánh là Di Đà, bản tâm là Tịnh Độ, hiện bày trước mắt. Tự tánh mình xưa nay hằng giác, nên nói: "Vô Lượng Quang". Tự tánh chưa từng sanh diệt, thoát ngoài vòng thời gian, nên nói: "Vô Lượng Thọ". Bản tâm mình xưa nay thanh tịnh, do vọng tưởng dấy động nên bị nhiễm ô, theo nghiệp dẫn đi trong lục đạo, vọng tưởng lắng sạch chỉ còn một tâm thành tịnh là Tịnh Độ, nên nói: "Tâm tịnh thì độ tịnh". Đây là lý niệm Phật, đúng với tinh thần Đại thừa Phật giáo, cùng các pháp tu khác đồng gặp nhau. Song buổi đầu, người niệm Phật cần đầy đủ niềm tin vào lời giới thiệu của đức Phật Thích Ca, trông cậy hẳn vào cõi Cực Lạc của đức Phật A Di Đà, có tâm nơi đó để gây dựng lòng ưa chán. Không cần lý luận cõi Cực Lạc có hay không, chỉ tin quyết rằng đức Phật Thích Ca không dối gạt ta, y theo lời ngài dạy tu hành chắc chắn sẽ được lợi ích lớn. Đủ lòng tin rồi, chuyên tâm trì niệm ngày đêm không lơi lỏng, chẳng kể ngày giờ, năm tháng, chỉ khi nào được nhất tâm mới thôi. Đồng thời đối duyên, xúc cảnh khéo phát nguyện hồi hướng về Cực Lạc. Hành giả đầy đủ lòng tin (tín), chuyên trì niệm (hạnh), thường xuyên phát nguyện hồi hướng (nguyện), là đầy đủ điều kiện tu trì pháp môn Trì Danh Niệm Phật.
Tuy nhiên, nhìn pháp môn tu nào, chúng ta phải nhìn thẳng cứu cánh, đừng mắc kẹt ở phương tiện. Vì phương tiện là tùy căn cơ, chúng sanh có cao thấp sai biệt, đức Phật vì lợi ích khắp quần sanh, nên lập cửa phương tiện có nhiều khác biệt. Chúng ta đừng chấp vào trình độ mình để phê bình kẻ khác, cũng đừng vịn khả năng kẻ khác trở lại khinh rẻ mình. Phải biết căn cơ trình độ mình, chọn lấy pháp tu thích hợp với mình, là người khôn ngoan nhất.