May là vui buồn không tánh.thichnhuantruong đã viết:
buồn rồi sao nói ! [/b]
Dạ thì không buồn nữa.
Còn mớ công án trên "nữ thiền sư" đợt này bí. Nín hết nói.
Điều hành viên: binh
May là vui buồn không tánh.thichnhuantruong đã viết:
buồn rồi sao nói ! [/b]
muốn suy luận những điều mà bác bình muốn gởi đến thì trước hết nhuantruong muốn chanhhientam đọc cái này cùng nhuantruong đãMay là vui buồn không tánh.thichnhuantruong đã viết:
buồn rồi sao nói ! [/b]
Dạ thì không buồn nữa.
Còn mớ công án trên "nữ thiền sư" đợt này bí. Nín hết nói.
Chanhientam đã viết:Thầy thương thì Thầy chỉ cho con. Nhưng con có suy luận ra thì đó cũng là của Thầy chẳng phải của con. Con muốn mình phải tự trực nghiệm không qua suy luận. Muốn vậy thì Thầy phải chở cho con ... đủ công phu.
Dù thể và dụng luôn sẵn đủ nơi mọi người, nhưng vì mê từ vô lượng kiếp, nên bây giờ phải nói đến ĐƯỢC. Nhưng biết làm sao? Đành phải như thế :
Chưa được THỂ mà nói đến DỤNG thì có phần hạn chế. Bởi cái DỤNG mà chưa từng một lần tỏ được THỂ thì dụng đó vẫn hạn cuộc trong mê. Thành lúc trúng lúc trật.
Nếu đã được THỂ, thì dù DỤNG chưa hiển, những gì qui về THỂ, tât cả đều thông.
Nếu đụng phải thứ không chỉ qui THỂ mà có luôn DỤNG, thì có cái thông, có cái không thông. Bởi THỂ thì không khác, nhưng GIÁC THÌ CÓ CẠN SÂU, nên dụng trở thành vô vàn. Bởi cớ sự đó, đụng phải cái dụng sâu hơn, cái dụng cạn hơn đâm bí.
Như phần bác Bình nói trên. Những phần khác thì không nói, riêng phần đi tới đi lui của Đức Sơn thì ... cứ thế mà tới mà lui. Đành hẹn lại ... "kiếp sau".
Đã nói "động đến" ăn ba mươi gậy nhưng ... ba mươi gậy thì ba mươi gậy.binh đã viết:TỤNG
Bỏ đi một
Nắm được bảy
Trên dướI, bốn phương không đồng bậc
Từng bước dứt hẳn tiếng suối reo
Nhìn xem vẽ ra dấu chim bay
Cỏ xanh rì
Khói trắng bạc
Không Sanh (Tu Bồ Đề) bạn đá hoa rơi lặng
Búng tay làm buồn Thuấn Nhã Đa (mất đầu)
Chớ động đến
Động đến ăn ba mươi gậy.
câu đáp của thiền sư là đối cơ mà ứng. Nếu ngày nay đọc nó mà ngộ, thì có cùng cơ duyên với người xưa. Ở đây xúi thiên hạ tưởng, là giết thiên hạ rồi! Đã tưởng rồi thì mọi thứ theo sau chỉ toàn là thức. Biện mọi thứ cũng chỉ là thức. Còn cái gì để gọi là ngộ? Có bằng cớ liền sau :binh đã viết:TẮC 7... Hãy tưởng tượng chính mình là Huệ Siêu đến hỏI Pháp Nhãn
Hiểu thì không phải ngộ. Đây là chỗ Pháp Nhãn bảo Giám viện lầm. Chỗ này phải đập chết thằng ý thức để ... bùm. Suy là trật. Hiểu nghĩa trên văn từ cũng trật.binh đã viết: Trong HộI của ngài có giám viện Tắc, đã từng đi tham vấn các nơi, nên không thấy thưa thỉnh, nhập thất. Một hôm Pháp Nhãn hỏI : Giám viện Tắc sao chẳng vào thất?
Tắc thưa :Con ở Thanh Lâm đã có chỗ thâm nhập.
Pháp Nhãn bảo: Ông thử cử lạI xem.
Tắc thưa : Con hỏI thế nào là Phật? Thanh Lâm đáp : Đồng Tử Bính Đinh đi xin lửa.
Pháp Nhãn bảo : Trả lờI khéo lắm, nhưng ngạI ông hiểu lầm, ông thử giảI xem.
Tắc thưa : Bính Đinh là thần lửa lạI đi xin lửa, cũng như con vốn là Phật lạI đi tìm Phật.
Pháp Nhãn bảo : Giám viện quả nhiên hiểu lầm.
Đương nhiên là không giống nhau. Lần trước là bật ra kiến giải mà hiểu. Vẫn không ngoài thứcphân biệt suy luận. (Bởi thức phân biệt, nên nghe chê cái nổi sung thiên liền). Lần sau là dứt kiến giải mà thể nhập. Sao có thể giống nhau?binh đã viết: Tắc nổI xung liền bỏ đi. Pháp Nhãn nói : NgườI này nếu trở lạI có thể cứu, nếu không trở lạI thì không thể cứu.
Tắc đi đến giữa đường tự nghĩ “ NgườI này là Thiện Tri Thức của 500 chúng, há lạI gạt ta sao?” bèn trở lạI tái tham vấn. Pháp Nhãn bảo : Ông hãy hỏI, ta sẽ vì ông mà đáp.
Tắc hỏI : Thế nào là Phật ?
Pháp Nhãn đáp : Đồng tử Bính Đinh đi xin lửa.
Tắc liền đạI ngộ.
Thử hỏI lờI đáp sau vớI lờI đáp trước là đồng , là khác? Giám viện Tắc trong hai lần hộI có giống nhau chăng?
binh đã viết: Xem công án của Pháp Nhãn, ngườI nào hộI ngay đó liền hộI, như lửa nháng, điện chớp. NgườI nào không hộI, thì còn tìm tòi,lục lọI trong đám văn tự, toan dùng tình thức kiến giải. Tuyết Đậu là bậc tác gia, trong công án trên, Tuyết Đậu nắm được chìa khóa của công án và chỗ rơi của Huệ Siêu. nên ngạI ngườI sau nhằm trên ngôn cú mà hộI giảI mờI làm bài tụng này.
Ngọn gió lành Phật pháp thổI trên Giang Tây, Giang Nam. NgườI ngườI nói pháp, nhà nhà học Phật, như chim chá cô hót líu lo, Giang quốc như vườn hoa,trăm hoa đua nở. Pháp tràng các nơi như Võ môn Tam cấp để khảo thí những thí sinh học Phật. Công án như những đề thi mà các tổ đưa ra cho các thí sinh. Ai hộI được thì ngay đó biến thành rồng, vượt ra khỏI đờI thường mà biến mất vào thanh sơn, tự viện. Còn đám ngườI mê muộI thì vẫn còn tìm tòi lục lọI trong chương cú, kinh sách.
Đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu. Không đồng thanh khó mà tương ưng. Vì thế, nguời xưa thường khuyên học nhân "Phản quan tự kỷ bổn phận sự", chớ hướng ngoại phê bình đây kia. Cơ dụng của bậc tác gia vượt ngoài trí phân biệt của người đời. Tới lui khó lường, nhưng lợi ích cho chúng sinh thì không thể nghĩ bàn. Thành ra, thấy khóc chỉ biết khóc. Đừng trên đó mà luận theo kẻ phàm tình. Thấy cười, chỉ biết cười. Không nên theo đó mà luận thế này hay thế kia. Càng luận thì trí phân biệt càng thạnh. Chẳng ích cho người, chỉ hại cho mình. Thành mới nói :binh đã viết:TẮC 8 LÔNG MÀY THÚY NHAM
LỜI DẪN : Nếu hội thì trên đường thọ dụng, như rồng được nước, cọp tựa núi. Chẳng hộI thì thế đế lưu bố, dê đực chạm rào, ôm cây đợI thỏ.
Có khi một câu như sư tử ngồI xổm , có khi một câu như bảo kiếm Kim Cang Vương , có khi một câu cắt đầu lưỡI ngườI trong thiên hạ, có khi một câu theo mòi đuổI sóng.
Nếu là trên đường thọ dụng thì gặp tri âm, biện cơ nghi, biết lỗI lầm, cùng nhau chứng minh. Nếu là thế đế lưu bố , đủ một con mắt , khả dĩ ngồI dứt mườI phương , vách đứng ngàn nhẫn.
Vì thế nói đạI dụng hiện tiền chẳng còn phép tắc. Có khi đem một cọng cỏ làm thân vàng trượng sáu, có khi đem thân vàng trượng sáu làm một cọng cỏ.
Hãy nói bằng vào đạo lý nào? LạI biết rõ chăng? Thử cử xem.
CÔNG ÁN :
Thúy Nham cuốI hạ dạy chúng : Từ đầu hạ tớI nay, vì huynh đệ thuyết thoạI , xem Thúy Nham lông mày còn chăng?
Bảo Phước nói : Làm cướp biết cướp.
Trường Khánh nói: Sanh vậy.
Vân Môn nói :Quan.
binh đã viết: DỊCH
Thúy Nham dạy chúng
Ngàn xưa không đốI
Chữ quan đáp nhau
Mất tiền tạo tộI
Bảo Phước gian nan
Đè nâng khó được
Thúy Nham nói nhiều
Rõ ràng là cướp
Bạch khuê không tỳ (vết)
Ai biện chân giả
Trường Khánh hiểu nhau
Lông mày sanh vậy.
GIẢI TỤNG
Tuyết Đậu nếu chẳng tụng ra cho ngườI thấy thì đâu được gọI là Thiện Tri Thức. Cổ nhân mỗI việc đều là bất đắc dĩ phảI làm. Kẻ hậu học chỉ bám vào ngôn cú mà sanh tình giảI do đó chẳng thấy được ý chỉ cổ nhân.
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 53 khách