Thanh-tri đã viết :
Muốn đi mà không có bản đồ để thấy rõ ràng mình hiện đang ở đâu, phải đi đường nào, và tới chỗ nào, thì làm sao đi? Có đi cũng là vòng quanh chẳng có định hướng đúng đắng. Muốn đi về đông mà lại đi về tây, nam, bắc. Đó là lỗi ban đầu hấp tấp vọi vàng, nghe người khác dạy lầm đường theo tri kiến của họ mà bởi do lòng tôn kính bậc thượng mà chẳng dám suy xét hỏi hang, rồi tin theo mà đi lầm đường, không có trạch pháp. Chẳng biết rằng Phật dạy chớ vọi tin, dù cho người đó có là bậc thầy ở trên của mình. Mà phải chính chắn suy xét và thực nghiệm lấy mình xem vị ấy có nói đúng không. Do vậy cái quan trọng là tâm cầu thiện tri thức khắp nơi và nhờ thiện tri thức chỉ bài rõ ràng đường lối của mình hư thực thế nào.
Thanh-tri đã viết :
Thầy tôi bảo dù thông kinh điển giảng có hay bao nhiêu cũng chỉ là vọng thức và bị nó trói buộc, chính sở tri chướng mình làm chướng ngại đường tu mình, dù kinh có hay đến đâu cũng là mạt vàng làm mù mắt người, dù có nhập định bao nhiêu ngày cũng không thể giác ngộ như trời phi phi tưởng xứ.
Thanh-tri đã viết :Xin ghi nhận cái tấm lòng của đạo hữu, nhưng tôi đã có sư phụ chỉ và tôi cũng đã tự rõ đường mình đi rồi, từ nay chỉ như thế mà đi thôi!
Ngã nói.
Thanh-tri đã viết :1a. Biết vọng tức lìa vọng, vọng quên tâm hiện.
Biết vọng tức còn vọng chứ sao gọi là lìa được. Khi biết vọng thì biết là năng, vọng là sở. Vừa biết vọng thì năng sở ngập đầy cả hư không. Rồi dẫu cho rằng khi vừa biết vọng thì cái vọng ấy không còn nhưng cái biết (năng) vẫn còn để chờ đón một niệm vọng khác. Ôm giữ lấy cái năng niệm ấy mãi thì mãi ở trong nhất niệm vô minh. Nhất niệm vô minh còn chẳng thể đục phá, nói gì đến vô thủy vô minh, và nói gì đến minh tâm kiến tánh! Vì thế nói muốn tránh cái bóng mà đưa lưng ra đứng giữa mặt trời, chình ình nguyên vẹn đâu tránh khỏi được.
Lại nữa, kẻ quán và vật bị quán, người biết và vật bị biết cũng đồng là tâm. Mà Tâm thì không thể nắm bắt vì vô tướng, vô niệm, vô sở y. Chư Phật chẳng thấy tâm quá khứ, hiện tại, vị lai, mà đã không thấy được thì làm sao quán niệm? Mà có quán niệm cũng chỉ là quán niệm những sự sinh diệt vô thường của các đối tượng tâm ý thôi.
1b. Khi tâm khởi vọng, cái chi biết vọng chẳng phải là Trí thanh tịnh của Tự Tánh mà chính là Tri thức của Bộ Não. Nếu cho cái biết đó là trí của tự tánh thì sai lầm, bởi trí của tự tánh chỉ có thể sáng tỏ khi nào minh tâm kiến tánh rồi. Còn hiện sống bằng thức phần của Bộ Não phân biệt chấp trước thì làm sao mà cho rằng đã có trí tự tánh? Vả lại Trí Phật không thể suy lường, nên ví dụ là Vô Kiến Đảnh Tướng. Kinh Pháp Hoa lại nói rằng dù thế gian có nhiều người như Xá Lợi Phất trong vô lượng kiếp suy lường trí Phật cũng chẳng thể được. Bởi Trí Phật tức Trí Huệ của Tự Tánh vượt ngoài suy lường, hình dung, tưởng tượng, cảm nhận của làng sóng Võ Não. Nay các vị hình dung suy lường cảm nhận "biết" là "Trí" thì đã sai lầm, chẳng qua là bị cái tri thức của Bộ Não đánh lừa. Không bao giờ rời khỏi được thức tâm nếu không một lần đập nát nó! Dù cho có tu thiền quán tịnh, hay tri vọng cho tâm tịnh đến cực vi cực tế thì vẫn là thức ngấm ngầm, góc rễ còn đó chưa hề bứng được thì vẫn chịu cái khổ của luân hồi ở trong cái rọ gương ngàn đời.
Thanh-tri đã viết :Như ngài Tông Bổn nói:
"Thánh giải phàm tình câu bất lập,
Nhứt luân minh nguyệt chiếu hư không."
Chẳng những tình phàm phải dẹp, mà thánh giải cũng phải vức luôn, thì mới có thể giác ngộ.
Vức bỏ nó đi !
Thanh-tri đã viết :Thiền Sư theo Tổ Sư Thiền ai mà đi dạy Tri Vọng Lìa Vọng? Xin nêu ra vị nào Kiến Tánh mà dạy thế? Chẳng qua là do vì không nhận ra nên mới lập riêng một pháp cho mình bằng vọng thức của mình nên đi sai đường mà thôi. Do không hiểu ý tổ sư còn lôi tổ sư vào để biện minh cho cái tri kiến lầm lạc của mình, thì đó gọi là lấy cành ông nầy gắm sừng bà nọ mà thôi.
ở đây này :
Hoằng Nhẫn đến gặp thiền sư (tổ) học đạo, thiền sư (tổ) liền bảo người lôi ra đánh nặng Hoằng Nhẫn mấy hèo, Hoằng Nhẫn đau quá la lên, thấy vậy thiền sư (tổ) hỏi : đau không ?
Hoằng Nhẫn đáp : đau sao không đau, nhưng đau mà chẳng.
thiền sư (tổ) hỏi : cái chi đau ? cái chi chẳng đau ?
Hoằng Nhẫn đáp: thân đau, nhưng tâm chẳng đau.
Thiền sư (tổ) liền thu nhận Hoằng Nhẫn làm người kế thừa y bát.
Tại sao thiền sư (tổ) lại thu nhận Hoằng Nhẫn làm người kế thừa y bát ?
có phải thiền sư đã dạy đúng Phật pháp hay dạy không đúng Phật pháp ?
1_Nếu thiền sư dạy không đúng Phật pháp thì xin chư vị đạo hữu nào biết trong đoạn kinh văn nào ? xin trích dẫn dùm.
2_ Nếu thiền sư đã dạy đúng Phật pháp thì xin chư vị đạo hữu nào biết trong đoạn kinh văn nào Đức Phật đã dạy? xin trích dẫn dùm.
Thanh-tri đã viết :dạy Tri Vọng Lìa Vọng?
Xin nêu ra vị nào Kiến Tánh mà dạy thế?
vị nào nói câu này đây ?
Theo mùi cỏ thơm đi (Thủy tùy phương thảo khứ)
Lần vết hoa rụng về ( Hựu trục lạc hoa hồi)
Còn vị này nữa :
Há chẳng nghe Tổ Sư dạy "Không khởi một niệm (
vọng) lỗi bằng núi tu di!"
Cái chi biết Không khởi một niệm (
vọng) ?
và
cái chi không biết Không khởi một niệm (
vọng) ?
Chấp cho chỗ
không khởi một niệm là thường tịch chiếu là sai lầm.
Chấp là của Thánh Tri.
Không chấp là của người kiến tánh.
''
chim vẽ người gỗ chẳng kinh ''
khi nhận thấy Không khởi một niệm (
vọng) tức là tâm nhận thấy vọng tịnh là sai, nhận thấy nhưng không nương theo, bởi vì vong tịnh cũng là chim vẽ, chim là loài biết bay ám chỉ cho phóng, cái chi vẽ thì chẳng thật ám chỉ cho vọng, nên nói thường thấy biết mà chẳng bị lay động, chẳng khác chi người gỗ, người thì có tình, nếu có ai cầm dao chém mình thì hoảng sợ (thất kinh) bỏ chạy, gỗ cây thì chẳng có tình cho nên ai cầm dao chặt vào nó vẫn không lay động bỏ chạy, ý nói dù là
vọng kinh, vọng khổ, vọng đau, vọng phóng, vọng tham, vọng sân, vọng si, vọng tịnh, vọng thường, vọng tịch, vọng chứng, vọng giác v.v.....
tâm vẫn không bị náo núng hay lay động hoảng sở chỉ biết nó đang là, chính là tự tánh, nhưng dù sao đi chăng nữa tánh vẫn còn có tánh.
Chính vì Thánh Tri sợ khởi vọng tham tịch, tham thường hằng, tham thương chiếu, nên cứ mãi đè nén nó cho không khởi là đã sai rồi, bởi vì Thánh tri sợ (kinh) không dám, dù là không dám cố đè nén nó, ngay cái tâm đè nén là cố ý không muốn ''Không khởi một niệm''
Chính Thánh Tri viết ra câu này, nhưng lại bị vấp phải rồi.
Há chẳng nghe Tổ Sư dạy "Không khởi một niệm (
vọng) lỗi bằng núi tu di!"
Câu ''Phiền não sanh bồ đề'' ý nghĩa nhờ nhận biết được phiền não mà không bị kinh sơ hay lay động, biết một cách vô tư, dù phiền não nhưng thế nào đi chăng nữa,
nay Thánh Tri cố ý đè nén nó, không cho nó sanh khởi lấy chi hạt giống bồ đề đặng sanh ? ví như ta lấy ngó sen đem trồng chỗ đất sạch không bùn nhơ, sen có thể sanh trưởng ?
Tôi biết rõ Thánh Tri vướng cái tâm này lâu lắm rồi, có một vị nhờ tôi chỉ hộ TT, tôi đã từ chối, tôi nói với vị ấy rằng : TT có thầy rồi, kn không nhúng tay vào đâu, vả lại trò nào có thầy ấy, chừng nào không có thầy tôi mới chỉ.'' bởi tôi biết rõ TT tin thầy của mình hơn người khác.
Thanh-tri đã viết :Tánh chẳng thể thấy. Nếu chấp cho kiến tánh là thấy tánh thì tánh thành ra sở kiến. Nếu Tánh mà là sở kiến tức chẳng phải chính mình.
Thanh-tri đã viết :Đã biết Ai ở diễn đàn nầy cũng đang ở trên đường tu, tức chưa có kiến tánh, tại sao lại lôi kiến tánh vào đây?
Thanh-tri đã viết : Tôi tự nghĩ chỉ là mình may mắn có được bản đồ rành rẽ để đi từ điểm A đến điểm B nên mới chia sẽ vài điều. Còn tôi có đi hay không đi là do chính tôi, bạn có đi hay không đi là do chính bạn.
Dù là tôi chưa minh tâm kiến tánh, nhưng nếu đi và đi mãi thì cũng có ngày tới đích, bởi tôi đã có bản đồ rành rẽ để đi mà không sợ bị sai đường lạc lối nữa. Cửa đạo đã mở, tôi đã thấy đường đi, thì tôi chỉ việc là đi thôi. Bởi muốn chia sẽ cái bản đồ nầy mà tôi không sợ ngu hèn mà đưa ra chia sẽ. Dĩ nhiên bản đồ nầy cũng chẳng phải là do tôi tự vẽ, mà là chư tổ sư đã từng minh tâm kiến tánh đến nhà vạch lối. Nếu cho bản đồ người đã từng tới đích là sai, lại đi tin vào lời của người chưa từng tới đích là đúng thì đâu còn gì để nói. Mọi việc tùy duyên. Bởi pháp nầy không phải ai cũng có thể theo, thể hiểu, thể hành.
Ngộ quá vậy ? lúc thì nói không thấy tánh, lúc thì nói tôi đã thấy đường, vậy nghĩ có phải là vọng không ? nếu đã vọng rồi đem vong ra dạy người khác lầm đường thì sao ? Changè" khác nào tự cho mình sáng mắt còn tất cả mọi người khác đều mù ? luôn cả thầy của TT ?
Chưa thấy tánh mà dám đem thanh tịnh niết bàn ra nói, lại còn dám nói tới Phật tánh như thế này như thứ kia, bằng chứng đây này :
Thanh-tri đã viết :Như Lai là Chánh Biến Tri, tức trong thể tánh thanh tịnh không một mẫy trần mà trong mười phương không gì là không rõ biết. Do vậy gọi là Bát Nhã Vô Tri, Vô Sở Bất Tri.
Câu này nói về Thanh tịnh Niết bàn , TT đem ra ứng dụng vào sự tu tập cho mình, cho người chưa kiến tánh là sai rồi.
Thanh-tri đã viết :Chứ đâu phải là cái tâm trầm lặng không khởi một niệm hiện giờ của tình thức hư vọng vô minh đâu!
Té ra Niết bàn còn có khởi, ai dạy cho TT vậy ? Thầy chủ TT ? hay Kinh văn nào vậy ?
Thanh-tri đã viết :Lại nữa, kẻ quán và vật bị quán, người biết và vật bị biết cũng đồng là tâm. Mà Tâm thì không thể nắm bắt vì vô tướng, vô niệm, vô sở y. Chư Phật chẳng thấy tâm quá khứ, hiện tại, vị lai, mà đã không thấy được thì làm sao quán niệm? Mà có quán niệm cũng chỉ là quán niệm những sự sinh diệt vô thường của các đối tượng tâm ý thôi.
vô tướng, vô niệm, vô sở y. câu này cũng là
Thanh tịnh Niết bàn mà, tại sao TT lại đem tâm của TT ra vẽ niết bàn vậy ? TT đã kiến tánh rồi ? câu trã lời là chưa, vì sao ? đây này :
Thanh-tri đã viết :Tánh chẳng thể thấy. Nếu chấp cho kiến tánh là thấy tánh thì tánh thành ra sở kiến. Nếu Tánh mà là sở kiến tức chẳng phải chính mình.
Thanh-tri đã viết : Chư Phật chẳng thấy tâm quá khứ, hiện tại, vị lai,
Té ra thành Phật rồi chẳng thấy gì hết ? ủa kinh văn viết chư Phật biết quá khứ, hiện tại, vị lai, và tâm của người khác nên thuyết pháp đúng cái tâm của người đang bị kẹt được kiến tánh (đạo quả) mà phải không ?
bây giờ tôi mới biết người mù đau mắt không thấy chi hết, sau khi chửa lành bịnh sáng mắt, rồi phải bị mù lại, TT giỏi hơn Chư Phật, chư tổ nữa, Thầy của TT dạy dó à ?
Người mù nghe người ta nói vội tin, té ra người nói với mình cũng là người mù à ? người mù làm sao biết được người nói với mình là người sáng hay tối ?
TT chưa kiến tánh nên chấp thủ lời của TT là thật thấy ! TT có mắt mà? vậy tánh thấy của TT đâu ?
câu hỏi này của 2 năm về trước rồi.
nếu không tại sao TT đem sở kiến ra chớ ?
Nếu Tánh mà là sở kiến tức chẳng phải chính mình.
gashipanh đã viết:
Còn gã này, đã mù mà còn thích đọc bản đồ. Đưa cho ông 84000 cái bản đồ thì cũng vô dụng. Cầm tấm bản đồ trong tay, chẳng chịu đi mà cũng không dám đi rồi còn khoe tấm này đẹp tấm kia xấu. Chẳng là mù thì là gì!? Nói tới nói lui thì cũng chỉ là cam chịu làm tôi tớ cho tấm bản đồ.
Chính xát còn gì !? phải không TT ?
Thanh-tri đã viết :1a_Biết vọng tức còn vọng chứ sao gọi là lìa được. Khi biết vọng thì biết là năng, vọng là sở.
Khi biết vọng rồi, còn lập lại (năng) cái biết vọng này là ta biết (tự ngã, sở) nữa thì gọi là vọng rất chính xát.'' tri kiến lập tri tức vô minh bổn''
Thanh-tri đã viết :1b. Khi tâm khởi vọng, cái chi biết vọng chẳng phải là Trí thanh tịnh của Tự Tánh mà chính là Tri thức của Bộ Não. Nếu cho cái biết đó là trí của tự tánh thì sai lầm, bởi trí của tự tánh chỉ có thể sáng tỏ khi nào minh tâm kiến tánh rồi. Còn hiện sống bằng thức phần của Bộ Não phân biệt chấp trước thì làm sao mà cho rằng đã có trí tự tánh? Vả lại Trí Phật không thể suy lường, nên ví dụ là Vô Kiến Đảnh Tướng. Kinh Pháp Hoa lại nói rằng dù thế gian có nhiều người như Xá Lợi Phất trong vô lượng kiếp suy lường trí Phật cũng chẳng thể được. Bởi Trí Phật tức Trí Huệ của Tự Tánh vượt ngoài suy lường, hình dung, tưởng tượng, cảm nhận của làng sóng Võ Não. Nay các vị hình dung suy lường cảm nhận "biết" là "Trí" thì đã sai lầm, chẳng qua là bị cái tri thức của Bộ Não đánh lừa. Không bao giờ rời khỏi được thức tâm nếu không một lần đập nát nó! Dù cho có tu thiền quán tịnh, hay tri vọng cho tâm tịnh đến cực vi cực tế thì vẫn là thức ngấm ngầm, góc rễ còn đó chưa hề bứng được thì vẫn chịu cái khổ của luân hồi ở trong cái rọ gương ngàn đời.
Té ra TT tự cho mình còn giỏi hơn Phật nữa, nên nói tự suy tự diễn :
''cái chi biết vọng chẳng phải là Trí thanh tịnh của Tự Tánh mà chính là Tri thức của Bộ Não. Nếu cho cái biết đó là trí của tự tánh thì sai lầm''
TT tự cho mình giỏi hơn Phật, thì xin cho tôi hỏi : Ai là người dạy TÁNH KHÔNG vậy ? xin trích đoạn kinh ra dùm cho tôi học hỏi thêm được không ?
ĐAu không biết đau là vọng, đau biết đau và bị lụy vì đau là vọng đau, là lập tri.
Đau biết đau mà tâm chẳng sầu đau là tri kiến vô kiến tư.
Thanh-tri đã viết :1a. Biết vọng tức lìa vọng, vọng quên tâm hiện.
Biết vọng tức còn vọng chứ sao gọi là lìa được. Khi biết vọng thì biết là năng, vọng là sở. Vừa biết vọng thì năng sở ngập đầy cả hư không. Rồi dẫu cho rằng khi vừa biết vọng thì cái vọng ấy không còn nhưng cái biết (năng) vẫn còn để chờ đón một niệm vọng khác. Ôm giữ lấy cái năng niệm ấy mãi thì mãi ở trong nhất niệm vô minh. Nhất niệm vô minh còn chẳng thể đục phá, nói gì đến vô thủy vô minh, và nói gì đến minh tâm kiến tánh! Vì thế nói muốn tránh cái bóng mà đưa lưng ra đứng giữa mặt trời, chình ình nguyên vẹn đâu tránh khỏi được.
Lại nữa, kẻ quán và vật bị quán, người biết và vật bị biết cũng đồng là tâm. Mà Tâm thì không thể nắm bắt vì vô tướng, vô niệm, vô sở y. Chư Phật chẳng thấy tâm quá khứ, hiện tại, vị lai, mà đã không thấy được thì làm sao quán niệm? Mà có quán niệm cũng chỉ là quán niệm những sự sinh diệt vô thường của các đối tượng tâm ý thôi.
1b. Khi tâm khởi vọng, cái chi biết vọng chẳng phải là Trí thanh tịnh của Tự Tánh mà chính là Tri thức của Bộ Não. Nếu cho cái biết đó là trí của tự tánh thì sai lầm, bởi trí của tự tánh chỉ có thể sáng tỏ khi nào minh tâm kiến tánh rồi. Còn hiện sống bằng thức phần của Bộ Não phân biệt chấp trước thì làm sao mà cho rằng đã có trí tự tánh? Vả lại Trí Phật không thể suy lường, nên ví dụ là Vô Kiến Đảnh Tướng. Kinh Pháp Hoa lại nói rằng dù thế gian có nhiều người như Xá Lợi Phất trong vô lượng kiếp suy lường trí Phật cũng chẳng thể được. Bởi Trí Phật tức Trí Huệ của Tự Tánh vượt ngoài suy lường, hình dung, tưởng tượng, cảm nhận của làng sóng Võ Não. Nay các vị hình dung suy lường cảm nhận "biết" là "Trí" thì đã sai lầm, chẳng qua là bị cái tri thức của Bộ Não đánh lừa. Không bao giờ rời khỏi được thức tâm nếu không một lần đập nát nó! Dù cho có tu thiền quán tịnh, hay tri vọng cho tâm tịnh đến cực vi cực tế thì vẫn là thức ngấm ngầm, góc rễ còn đó chưa hề bứng được thì vẫn chịu cái khổ của luân hồi ở trong cái rọ gương ngàn đời.
Phóng mà không biết nên vọng được lập tri, không biết TT hiểu câu này không nhé!
Thanh-tri đã viết :Mượn lời ngài Vĩnh Gia để tặng mọi người:
"Nhược dĩ tri tri tịch, thử phi vô duyên tri,
Như thủ chấp như ý, phi vô như ý thủ.
Nhược dĩ tự tri tri, diệc phi vô duyên tri,
Như thủ tự tác quyền, phi vô tác quyền thủ."
Cổ đức nói: "Tri chi nhất tự, chúng họa chi môn".
Một chữ "Tri" là cửa của tai họa ở trong Thiền Tông. Mong suy xét kỹ!
Thế nên Kinh Lăng Nghiêm nói "Tri Kiến lập Tri tức vô minh bổn".
Mấy câu trên để dành cho TT thừa hưởng vậy.
Rõ ràng là đưa cái
NGÃ cho mọi người xem,
cố ý viết thiếu câu này:
''
Tri '' Kiến Vô Kiến Tư
Tức Niết Bàn"
phạm vào giới thứ tư đạo quả khó thành rồi, tội nghiệp
NGÃ này quá.