thanhtuan_kdd đã viết:kính chào chư vị Tôn Đức
kính thưa quý Thầy cho con hỏi thêm về câu trả lời trên của Thầy Kimcang và Thầy Thánh_trí . theo như câu trả lời trên thì cõi giải thoát của chư Phật có sự phân biệt ví dụ như cõi nước của Phật A DI Da và các Phật khác mà còn có sự phân biệt thì làm sao gọi là giải thoát . Mong chư và quý Thầy giải thích cho con rỏ thêm
con xin cám ơn nhiều
Nam Mô A Di Đà Phật.
Trước hết tuy ngài muốn gọi tôi là gì cũng được, là thầy bà bạn bè cha mẹ v.v... tùy ý. Tôi không ngại và có lẽ anh Kimcang cũng không ngại bởi vì chúng tôi hiểu đó chỉ là cái giả danh, không quan trọng, việc quan trọng là có thể cống hiến chút hiểu biểt nhỏ nhoi của chúng tôi với quý ngài, hầu giúp một phần nào trong sự trường tồn của Phật Pháp, lợi khắp chúng sanh, dù chỉ là một chúng sanh. Tuy rằng biết là giả danh không màn đến, nhưng tôi vẫn phải cho ngài biết rằng tôi chẳng phải là Thầy gì cả để tránh sự tự lầm mình và lầm người về sau.
Trở về câu hỏi của ngài, và xin thêm những gì anh Kimcang đã trình bài.
Sự giải thoát đã có cấp bực thì dĩ nhiên khi nào Thành Phật thì mới gọi là Chân Giải Thoát Viên Mãn.
Hễ một ngày nào chưa chứng quả vị Vô Thượng Bồ Đề thì ngày ấy vẫn chưa phải là Viên Mãn Giải Thoát, Viên Mãn Giác Ngộ.
Khi tất cả chúng ta đồng thành Chánh Giác như tất cả chư Phật trong ba đời mười phương thì sự giải thoát và giác ngộ mới tương đồng viên mãn.
Trên mặt giác ngộ giải thoát viên mãn thì tất cả chư Phật tương đồng. Nhưng trên mặt hiện quốc độ, trên mặt hóa thân để độ chúng sanh thì chư Phật mỗi mỗi đều có lời nguyện riêng vì thế chẳng tương đồng. Và chính nhờ về việc nầy chư Phật mới có thể độ hết chúng sanh. Người thì nguyện ở cõi uế độ để thành Phật độ sanh. Người thì nguyện lập Tịnh Độ tiếp dẫn chúng sanh 10 phương về đó để độ thoát họ.
Sự sai khác còn vì chính do "nghiệp lực chúng sanh" không thể nghĩ bàn. Như cõi ta bà nầy đầy dẩy sự đau khổ và bất tịnh là do nghiệp lực của chúng sanh chiêu cảm ra, nên tự nhiên sanh vào cõi nầy, thọ quả báo khổ. Người được sanh về cõi Phật Thanh Tịnh cũng do "nghiệp lực không thể nghĩ bàn" của họ. Họ có tu pháp hạnh thanh tịnh, tức nhiên do nhờ nghiệp lực thanh tịnh ấy mà sanh vào cõi Tịnh Độ của chư Phật. Cũng là do "nguyện lực chẳng thể nghĩ bàn của chư Phật" thiết lập tịnh độ hoặc'và tiếp dẫn chứng sanh về cõi mình để hóa độ. Lại cũng là do "pháp lực chẳng thể nghĩ bàn" mà chư Phật đã khổ tâm thị hiện giảng dạy để chúng ta có thể tu hành mà được giải thoát giác ngộ sanh về cõi các ngài.
Chư Phật đã khổ công tu hành, lập nguyện thẩm sâu, lấy xương làm viết, lấy máu làm mực, lấy da làm giấy trong vô lượng kiếp chỉ vì để thị hiện thành Phật, để lập phương tiện thù thắng Tịnh Độ, khó nhọc thị hiện ra đời, khéo giáo hóa diều dắt chúng sanh cũng được giải thoát và giác ngộ như các ngài. Hỡi Ơi! Nếu là Phật Tử thì phải thường nghĩ nhớ đến ân đức sâu dầy của các ngài, nghe lời các ngài khuyên dạy mong đợi chúng ta cùng sớm được giác ngộ giải thoát. Muốn sớm giác ngộ giải thoát không gì hơn một lòng tín nguyện niệm Phật cầu sanh Cực Lạc vậy. Chư Phật mười phương hằng dùng tướng lưỡi rộng dày khuyên giảng, đức Phật A Di Đà hằng dơ tay tiếp đón. Chư Phật như cha mẹ của chúng sanh hằng thương tưởng nghĩ nhớ đến con mình. Nhưng nếu che mẹ nghĩ đến con mà con không nghĩ nhớ đến cha mẹ thì nào có ích gì? Chư Phật hằng hiện trong thân tâm của chúng ta, nhưng thân tâm của chúng ta chẳng có Phật, chẳng nhớ Phật, thì hai người dù gần như hình với bóng mà lại xa cách ngàn muôn vạn dậm. Nếu ta hằng nghĩ nhớ đến chư Phật cũng như chư Phật hằng nghĩ nhớ đến ta thì dù cõi Cực Lạc và Phật A Di Đà có cách cõi Ta bà nầy mười muôn ức cõi Phật, nhưng vẫn hằng gặp như hình với bóng, vĩnh viễn sẽ không xa cách. Vì thế Kinh Lăng Nghiêm dạy: "nếu tâm chúng sanh nhớ phật, niệm phật thì hiện tại đây hay về sau nhứt định sẽ thấy Phật, cách Phật không xa."
Nếu chúng ta là người Phật Tử, là người quy kính Phật thì thử xem trong lòng mình có thường nghĩ nhớ đến Phật hay không? Có thường tin nhận lời Phật dạy mà hành trì hay không? Nếu nhứ có thì mới mong một phần nào nhỏ nhoi đền đáp được ân sâu của Phật. Nếu không dù có đem thân mạng nầy chòng chất cao như núi Tu Di, đêm thân xác nầy lấp đầy bốn biển lớn trong vô lượng kiếp cũng khó mong đền đáp. Mong chư vị hãy lắng lòng tự xem xét.