"ho trong khanh"]
hình như bác tqh009 đang có một định kiến, thành kiến về lối tu tập thì phải. Hình như bác cho rằng đại thừa chỉ dành cho những vị bồ tát đã thoát khỏi sanh tử. Còn hạng phàm phu thì không có phần mà nên tu học theo Phật giáo nguyên thủy. Cái gì cũng có quy luật của nó từ điểm A không thể tới liền điểm B được. Mà phải có sự tu tập từ từ.
Phật dạy trong các Kinh Đại Thừa thì Phật Tử chúng ta đều có thể tu Tập, chứ không phải là không có phần, mà cái chúng ta tu tập có thể bị giới hạng ở một phạm vi nào đó thôi mà chúng ta có thể làm được.
Bồ Tát có hai nghĩa:
1. Vị có tâm Bồ Đề, trên cầu Phật Quả dưới độ Chúng Sanh, nhưng hiện chưa chứng được địa vị Bồ Tát.
2. Vị đã chứng được địa vị Bồ Tát và đang tiếp tục tiến bước tu hành để lên ngôi Chánh Giác.
Mình tuy chưa chứng được một địa vị Bồ Tát nào, chưa tự tại như các ngài, nhưng chúng ta có Tâm Bồ Đề, Phát Tâm Bồ Đề thì nương vào cái Tâm, cái Nguyện Bồ Đề đó mà quyết chí học hành Phật Pháp và bắc đầu đi, tiến bước đến quả Vô Thượng Bồ Đề.
Tuy nhiên ở đây cũng hiểu "chúng mình" không phải là nói cho tất cả mọi người, mà chỉ cho người thật sự cầu Phật Đạo, hay đạo Nhứt Thừa.
Còn có người tu hành là vì mong quả báo của Nhân, của Thiên, của Thanh Văn, của Duyên Giác.
Thành ra có Ngũ Thừa Phật Pháp là vậy: tu Nhân, Thiên, Thanh Văn, Duyên Giác, và Phật Bồ Tát thừa.
Không phải ai ai Phật Tử nào cũng tu Phật Bồ Tát thừa cả. Có người tu hành làm phước, giữ năm giới, tu thập thiện chỉ vì muốn đời sau được tốt đẹp hơn thôi như sanh làm người lại hưởng vui, hay sanh lên cõi trời hưởng thụ.
Cũng có người Phật tử tu để chứng quả Thanh Văn đến A La Hán là cao tột, có người thì tu chứng Duyên Giác quả.
Cũng có một số người Phật Tử tu Phật Bồ Tát thừa.
Thành ra khó nói lắm, có người Phật Tử muốn tu Nhân, Thiên thừa thôi mà ép họ học các thừa khác thì không được, cho thuốc độc rồi!
Có Phật Tử chỉ muốn tu Thanh Văn, Duyên Giác Thừa (Nhị Thừa) mà nói họ nghe về pháp Đại Thừa hay Nhân Thiên thừa thì cũng không được.
Có Phật Tử đã phát tâm Bồ Đề đi con đường Phật Bồ Tát thừa, mà không chịu đem pháp Phật Bồ Tát thừa dạy, lại đem các pháp khác cho họ thì cũng không hợp lý. Nhưng nếu mà họ đã hiểu, đã phát tâm Bồ Đề thì pháp nào chẳng phải Đại Thừa? Dẫu có pháp mình đã chọn tu, mà học hỏi thêm những pháp khác cũng không có gì đáng ngại nếu biết cách.
Trên diễn đàn nầy thì tôi thấy cả Năm Thừa kể trên đều có người tu. Thành ra cũng khó nói lắm! Làm sao mà vừa lòng được ai!
Nhưng nếu hiểu thì pháp mình vừa là Nhân, Thiên, Thanh Văn, Duyên Giác, mà cũng là Phật Bồ Tát Thừa nữa! Ăn thua là cái Tâm mình nó hướng về thừa nào thì cái quả vị tu hành sẽ ở thừa đó, và sự hiểu biết của mình sâu hay cạn về pháp mình tu đó thôi!
Còn đệ thì lúc rãnh rỗi không có việc gì làm thì lấy đạo Phật ra đọc chơi thôi . Chứ chưa dám tu tập theo đường lối nào vì còn nhiều tật xấu quá. Mục tiêu của đệ trước mắt bây giờ là "đói thì ăn, mệt thì nghĩ" Chỉ cần nhìn vào sự tinh tấn hoặc sử trãi nãi của mình là biết mình đang có sáng kiến hay là tà kiến liền.
Tật Xấu nhiều thì nên tu tập nhiều để bỏ tật sấu. Chứ sợ, không dám tu tập thì rốt cuộc tật xấu vẫng không bỏ được.
Tu hành chính là sửa đổi cái thân làm ác, cái miệng nói lời ác, cái ý nghĩ việc ác để được Thân, Khẩu, Ý Thanh Tịnh đấy vậy!
Câu
"đói thì ăn, mệt thì nghĩ" là của Thiền Tông, trong việc đi đứng nằm ngồi họ đều chánh niệm giác tỉnh, chứ không phải như ông nghĩ và mọi người nghĩ là cứ hễ đói thì ăn, rồi mệt thì nghĩ như kẻ tiêu cực chẳng làm gì cả đâu! Phải rất cẩn thận!
Vì ông nói
"Còn đệ thì lúc rãnh rỗi không có việc gì làm thì lấy đạo Phật ra đọc chơi thôi"
Và đem câu Thiền Tông "
"đói thì ăn, mệt thì nghĩ"
Thì tôi nghĩ ông đã hiểu lầm câu nói của thiền tông đó rồi!
Học Phật có lợi ích lắm, mỗi ngày học phật thì mỗi ngày thắm nhuần cái Chánh, cái Thiện Lành rời xa cái Tà, cái Ác Xấu.
Dẫu rằng nói không thực hành, nhưng nhiều lúc khi chúng ta đã thắm nhuần Phật Pháp hằng ngày do học, thì ý khởi ác ta liền biếc ác mà trừ, miệng nói xấu ta liền nhớ Phật dạy chớ nói lời ác mà trừ, thân làm ác nhớ Phật dạy liền bỏ ác. Đấy cũng là thực hành rồi đó.
Cho nên có thể nói Học Phật tức là Thực Hành nếu Phật Pháp đã nhiễm, đã thắm nhuần cả tâm trí của mình, cho đến lúc ý có nghĩ thiện, nghĩ ác thì phật pháp, lời phật dạy liền hiện theo để mà biết nên làm lành, tránh xa ác ngay lập tức.
Đó là cái mà tôi Kinh Nghiệm được, đôi khi ý tôi nghĩ ác, thì những câu Kinh Phật, lời Phật dạy liền hiện ra để cảnh cáo tôi "no.. no.. no.." nhờ vậy tôi nhớ biết mà lìa cái ý nghĩ ác đó, hết muốn nghĩ tiếp việc ác đó.
Văn Tuệ
Tư Tuệ
Tu Tuệ
Học Phật Pháp tức có Văn Tuệ vì mình do nhờ nghe Kinh Phật dạy mà mình có giác ngộ, cái giác ngộ đó là do Phật Bồ Tát chứng được rồi dạy lại cho mình, làm sáng mình.
Cho nên khi Học Phật Pháp thì chính là TU Văn Tuệ rồi đó!
Nhưng nếu không Tư và Tu thêm thì Văn Tuệ sẽ trở thành cái gì đó xa lạ không có liên quan gì đến mình, không hiểu rỏ ràng, không biết, không thấy rỏ ràng.
Nếu không học Phật nữa thì Văn Tuệ sẽ từ từ bị lưu mờ đi, bị mất (vì đây là ánh sáng tri tuệ của Phật soi sáng mình, chứ mình chưa thực chứng được cái ánh sáng trí tuệ đó, vì vậy nếu một ngày không học Phật thì mình sẽ bị mờ đi một chút, giống như trong nhà tối có cây đèn ở gần mình nên chung quanh mình sáng ra, còn đem cây đèn đó đi xa thì chung quanh mình lại mờ đi vậy)
Cho nên Phải Lấy Tri Tuệ Ánh Sáng của Phật mà soi sáng mình hằng ngày, và tu hành cho đến khi nào mình thật chứng được trí tuệ như chư Phật thì đèn của mình tự soi sáng.
Chúng ta chưa phải là bậc Thánh cho nên phải dựa vào Ánh Sáng Trí Tuệ của Phật Bồ Tát qua Kinh Văn mà các ngài đã dạy để dùng ánh sáng đó mà soi tỏ đường đi của mình. Nếu không thì mờ mờ mịt mịt chẳng biết đường đâu mà đi, đi càng đi bậy chỉ xa hùm xụp hố mà thôi!
À nói Học Kinh Phật để soi sáng, tức không phải đọc rồi hiểu theo cái ý tầm bậy của mình mà không có Thầy, Thiện Trí Thức nào dạy hay ấn chứng cái hiểu mình là hợp với lời Phật dạy trong Kinh. Đó cũng là đi lầm đường.
Vì vậy có câu:
"Y kinh giải nghĩa, tam thế Phật Oan" mà
"Ly kinh nhất tự, tức đồng ma thuyết"
Ở diễn đàn nầy hai loại người trên đều có rồi đó! Cẩn Thận! Cẩn Thận!