Re: Vô Thường, Khổ, Vô Ngã Là Gì?
Đã gửi: 12/12/10 07:35
Có vài lời huyễn cần trình bày…
Phật nói trong Kinh Niết Bàn: "Phải biết Vô thường, Khổ, Vô ngã, Bất tịnh mà ta tạm thuyết ngày trước cho Nhị thừa thật ra là điên đảo tà kiến, chỉ có Chân vô dư Niết Bàn Thường, Lạc, Ngã, Tịnh mới là chân thật"
Vô thường, Khổ, Không, Vô ngã là phương tiện ban đầu thì được, tạm nương cho hạng sơ cơ cũng tốt, cứu cánh đạo giác ngộ thì KHÔNG!
Bậc Đại thừa Bồ Tát cũng có thể nói vô thường, khổ, không, vô ngã, nhưng thâm ý chính là đập nát cả vô thường, khổ, không, vô ngã, không có mảy may nào cho cái thứ gọi là "vô thường, khổ, không, vô ngã" bám chấp trong con mắt Đại thừa Bát Nhã Chánh pháp.
Vì bệnh cho thuốc, tạm dùng huyễn đối trị huyễn, là pháp của Như Lai, đặc biệt ứng dụng với thời pháp dành cho Nhị thừa là những kẻ không có khả năng tiếp nhận giáo pháp Đại thừa.
Kinh, Luận nói: chỗ chấp Không của Nhị thừa là chỗ chừa bỏ của hàng Đại thừa Bồ Tát.
Chứng Đạo Ca của Huyền Giác Thiền sư cũng nói "Sư tử hống, thuyết vô uý, chim thú nghe qua xé óc tuỷ, hương tượng bôn ba thất khước uy, thiên long lặng ngóng lòng hoan hỷ...". Sư tử hống là người thuyết Nhất thừa, chim thú là tà đạo, hương tượng là Nhị thừa, nghe qua Diệu pháp đều kinh hãi, chỉ có "thiên long" là hàng chủng tánh Đại thừa mới có thể nghe và tin nhận, hoan hỷ diệu pháp phá chấp hiển chân đệ nhất của Đại thừa.
Tất cả pháp duyên hợp tánh không, đã duyên hợp tức tánh không, tánh không tức duyên hợp, sao còn có cái tà kiến cho rằng có thật cái không ngoài cái có để mà chấp trụ?
Ngay nơi huyễn thân tuy thật huyễn, lại nói vô ngã này đồng với cái vô của tánh tịch diệt vô tri giác của gỗ đá cỏ cây sao? Chẳng thấy chỗ thật tánh thường tự đầy đủ tự Như, là dưới ánh sáng vằng vặc của nhật nguyệt mà cố ý nhắm mắt tự mò tự mê vậy!
Lại cho có cái vô ngã ngoài ngã tướng hay sao? lại cho có cái vô ngã để mà trụ hay sao? nếu thật vô ngã nằm ngoài ngã là đúng, Như Lai tại sao lại khi nói pháp cũng nói “đời quá khứ ta… ta…”, “ta nay dạy các ngươi rằng…”, vậy thì cái vô ngã có lìa ngoài cái huyễn ngã này để riêng có hay chăng, hay là cho rằng khi nói pháp thì Như Lai bất y pháp mà nói, còn khi không nói mới là y pháp ư, thành ra chẳng phải là huỷ báng Như Lai ư?
Khổ, nếu cho rằng thật có cái khổ của sanh tử để bỏ sanh tử cầu Niết Bàn để cầu lạc, thì lạc đó là lạc đối đãi với khổ, là mê lạc, điên đảo lạc, không phải pháp lạc thật sự chân chánh từ chánh trí phá chấp, chỉ là chạy đuổi hình bóng huyễn bỏ có cầu không mà thôi! Ngay khi nói khổ để bỏ khổ, chính thật đã là chấp cho rằng có cái khổ thật để mà trừ, mà bỏ, gọi là mê thật tướng vạn pháp, chẳng như hạng Đại thừa Bồ Tát thấu đạt pháp tức tánh không, khổ hay không khổ là do mê hay giác, bội trần hiệp giác hay bội giác hiệp trần mà ra mà thôi, thì khổ kia là huyễn khổ, làm sao tác động được chỗ chân thật của tự tánh? Ngay nơi thấu đạt lý, sự, tánh, tướng, thì biết khổ là huyễn không thật, nhưng không thật không có nghĩa là chẳng có gì, nên vẫn hành vạn pháp để thuận lý đạo, gọi là đoạn khổ thì vẫn đoạn, mà chẳng thật chấp có cái khổ để mà đoạn mới thật sự là đoạn khổ, như tu thì vẫn hành hạnh tu, mà chẳng thấy thật có cái hạnh tu trái với không tu hạnh để mà chấp trụ, mới là thật sự khéo dùng hạnh tu vậy!
Nói tới không, lại cho rằng có không ngoài có, là ngay đó đã chính thị là chấp có chớ chẳng chỉ đơn thuần là chấp không, vì cho rằng thật có cái có nên mới có cái không đối nghịch với cái có để mà chấp trụ. Hàng Đại thừa chủng tánh thấu đạt chân trí biết rõ không đây là không tại có, có đây là có nương không, thì ngay nơi có chẳng đồng có của phàm phu, ngay nơi không chẳng chấp không mê muội như ngoại đạo và Nhị thừa, mà biết rõ thể tánh của có tức tự không, thì đâu cần lìa có để có 1 cái không ư?
Do đó mà nói, cho rằng có cái Niết Bàn để mà riêng bỏ sanh tử mà hội nhập, mà chấp trụ đã là sai lầm trầm trọng rồi! Chẳng biết thật tánh của sanh tức là vô sanh, thì bỏ sanh cầu 1 cái thứ gọi là vô sanh, thật là điên đảo lắm vậy! Chính vì chẳng biết Như Lai từ đầu tới cuối đều trụ vô sanh mà hoá sanh, đều trong vô thân mà hiện thân, đều không dấu tích mà đi, đến, đều chẳng động môi lưỡi mà nói năng, nên mới có sanh khởi tà kiến này mà thôi!
Chính vì chẳng thong được đúng thật lý, mê muội chấp 1 bên mà chẳng thong trung đạo đệ nhất nghĩa mà hàng Nhị thừa bị lọt vào kiến chấp, tuy nói là cũng tạm gọi là Thánh nhân, tạm nói là thoát sanh tử, tạm nói là có trí tuệ, tạm nói là chánh đạo, kỳ thật lỗi lầm và nguy hiểm rất nhiều, người có chủng tánh Đại thừa phải nên cẩn trọng!
Thập trụ Tỳ Bà Sa luận còn nói: phải nên biết rơi vào hàng Thanh Văn và Bích Chi Phật còn nguy hiểm hơn vào Địa ngục. Vào Địa ngục còn có ngày thành Phật đạo, vào hang Thanh văn ‘vĩnh viễn cách Phật đạo, … gọi là Bồ Tát chết, mất tất cả lợi hành’, người sẵn có chủng tánh Đại thừa chẳng thể chẳng cẩn trọng!
Tuy nhiên như thế, Vĩnh Minh Tổ sư cũng từng nói “ta tu Đại thừa nhưng không chống báng Tiểu thừa, thành Phật vẫn phải giảng nói Tiểu thừa, vì ngăn bít Tiểu thừa thì mất đường thoát của chúng sanh”, nên những lời trên chỉ là cảnh tỉnh cho hạng có sẵn căn tánh Đại thừa, không có ý nói pháp Nhị thừa thật sự không có lợi ích với mọi người, vì đó chính là từ Kim Khẩu của Bổn sư Thích Ca thuyết ra vì đại nhân duyên độ sanh, nên ứng theo duyên những hạng không có khả năng tiếp nhận chánh pháp Đại thừa thì lại là “đường thoát duy nhất” vậy!
Tóm lại, học pháp cần cẩn trọng!
Kính.
Phật nói trong Kinh Niết Bàn: "Phải biết Vô thường, Khổ, Vô ngã, Bất tịnh mà ta tạm thuyết ngày trước cho Nhị thừa thật ra là điên đảo tà kiến, chỉ có Chân vô dư Niết Bàn Thường, Lạc, Ngã, Tịnh mới là chân thật"
Vô thường, Khổ, Không, Vô ngã là phương tiện ban đầu thì được, tạm nương cho hạng sơ cơ cũng tốt, cứu cánh đạo giác ngộ thì KHÔNG!
Bậc Đại thừa Bồ Tát cũng có thể nói vô thường, khổ, không, vô ngã, nhưng thâm ý chính là đập nát cả vô thường, khổ, không, vô ngã, không có mảy may nào cho cái thứ gọi là "vô thường, khổ, không, vô ngã" bám chấp trong con mắt Đại thừa Bát Nhã Chánh pháp.
Vì bệnh cho thuốc, tạm dùng huyễn đối trị huyễn, là pháp của Như Lai, đặc biệt ứng dụng với thời pháp dành cho Nhị thừa là những kẻ không có khả năng tiếp nhận giáo pháp Đại thừa.
Kinh, Luận nói: chỗ chấp Không của Nhị thừa là chỗ chừa bỏ của hàng Đại thừa Bồ Tát.
Chứng Đạo Ca của Huyền Giác Thiền sư cũng nói "Sư tử hống, thuyết vô uý, chim thú nghe qua xé óc tuỷ, hương tượng bôn ba thất khước uy, thiên long lặng ngóng lòng hoan hỷ...". Sư tử hống là người thuyết Nhất thừa, chim thú là tà đạo, hương tượng là Nhị thừa, nghe qua Diệu pháp đều kinh hãi, chỉ có "thiên long" là hàng chủng tánh Đại thừa mới có thể nghe và tin nhận, hoan hỷ diệu pháp phá chấp hiển chân đệ nhất của Đại thừa.
Tất cả pháp duyên hợp tánh không, đã duyên hợp tức tánh không, tánh không tức duyên hợp, sao còn có cái tà kiến cho rằng có thật cái không ngoài cái có để mà chấp trụ?
Ngay nơi huyễn thân tuy thật huyễn, lại nói vô ngã này đồng với cái vô của tánh tịch diệt vô tri giác của gỗ đá cỏ cây sao? Chẳng thấy chỗ thật tánh thường tự đầy đủ tự Như, là dưới ánh sáng vằng vặc của nhật nguyệt mà cố ý nhắm mắt tự mò tự mê vậy!
Lại cho có cái vô ngã ngoài ngã tướng hay sao? lại cho có cái vô ngã để mà trụ hay sao? nếu thật vô ngã nằm ngoài ngã là đúng, Như Lai tại sao lại khi nói pháp cũng nói “đời quá khứ ta… ta…”, “ta nay dạy các ngươi rằng…”, vậy thì cái vô ngã có lìa ngoài cái huyễn ngã này để riêng có hay chăng, hay là cho rằng khi nói pháp thì Như Lai bất y pháp mà nói, còn khi không nói mới là y pháp ư, thành ra chẳng phải là huỷ báng Như Lai ư?
Khổ, nếu cho rằng thật có cái khổ của sanh tử để bỏ sanh tử cầu Niết Bàn để cầu lạc, thì lạc đó là lạc đối đãi với khổ, là mê lạc, điên đảo lạc, không phải pháp lạc thật sự chân chánh từ chánh trí phá chấp, chỉ là chạy đuổi hình bóng huyễn bỏ có cầu không mà thôi! Ngay khi nói khổ để bỏ khổ, chính thật đã là chấp cho rằng có cái khổ thật để mà trừ, mà bỏ, gọi là mê thật tướng vạn pháp, chẳng như hạng Đại thừa Bồ Tát thấu đạt pháp tức tánh không, khổ hay không khổ là do mê hay giác, bội trần hiệp giác hay bội giác hiệp trần mà ra mà thôi, thì khổ kia là huyễn khổ, làm sao tác động được chỗ chân thật của tự tánh? Ngay nơi thấu đạt lý, sự, tánh, tướng, thì biết khổ là huyễn không thật, nhưng không thật không có nghĩa là chẳng có gì, nên vẫn hành vạn pháp để thuận lý đạo, gọi là đoạn khổ thì vẫn đoạn, mà chẳng thật chấp có cái khổ để mà đoạn mới thật sự là đoạn khổ, như tu thì vẫn hành hạnh tu, mà chẳng thấy thật có cái hạnh tu trái với không tu hạnh để mà chấp trụ, mới là thật sự khéo dùng hạnh tu vậy!
Nói tới không, lại cho rằng có không ngoài có, là ngay đó đã chính thị là chấp có chớ chẳng chỉ đơn thuần là chấp không, vì cho rằng thật có cái có nên mới có cái không đối nghịch với cái có để mà chấp trụ. Hàng Đại thừa chủng tánh thấu đạt chân trí biết rõ không đây là không tại có, có đây là có nương không, thì ngay nơi có chẳng đồng có của phàm phu, ngay nơi không chẳng chấp không mê muội như ngoại đạo và Nhị thừa, mà biết rõ thể tánh của có tức tự không, thì đâu cần lìa có để có 1 cái không ư?
Do đó mà nói, cho rằng có cái Niết Bàn để mà riêng bỏ sanh tử mà hội nhập, mà chấp trụ đã là sai lầm trầm trọng rồi! Chẳng biết thật tánh của sanh tức là vô sanh, thì bỏ sanh cầu 1 cái thứ gọi là vô sanh, thật là điên đảo lắm vậy! Chính vì chẳng biết Như Lai từ đầu tới cuối đều trụ vô sanh mà hoá sanh, đều trong vô thân mà hiện thân, đều không dấu tích mà đi, đến, đều chẳng động môi lưỡi mà nói năng, nên mới có sanh khởi tà kiến này mà thôi!
Chính vì chẳng thong được đúng thật lý, mê muội chấp 1 bên mà chẳng thong trung đạo đệ nhất nghĩa mà hàng Nhị thừa bị lọt vào kiến chấp, tuy nói là cũng tạm gọi là Thánh nhân, tạm nói là thoát sanh tử, tạm nói là có trí tuệ, tạm nói là chánh đạo, kỳ thật lỗi lầm và nguy hiểm rất nhiều, người có chủng tánh Đại thừa phải nên cẩn trọng!
Thập trụ Tỳ Bà Sa luận còn nói: phải nên biết rơi vào hàng Thanh Văn và Bích Chi Phật còn nguy hiểm hơn vào Địa ngục. Vào Địa ngục còn có ngày thành Phật đạo, vào hang Thanh văn ‘vĩnh viễn cách Phật đạo, … gọi là Bồ Tát chết, mất tất cả lợi hành’, người sẵn có chủng tánh Đại thừa chẳng thể chẳng cẩn trọng!
Tuy nhiên như thế, Vĩnh Minh Tổ sư cũng từng nói “ta tu Đại thừa nhưng không chống báng Tiểu thừa, thành Phật vẫn phải giảng nói Tiểu thừa, vì ngăn bít Tiểu thừa thì mất đường thoát của chúng sanh”, nên những lời trên chỉ là cảnh tỉnh cho hạng có sẵn căn tánh Đại thừa, không có ý nói pháp Nhị thừa thật sự không có lợi ích với mọi người, vì đó chính là từ Kim Khẩu của Bổn sư Thích Ca thuyết ra vì đại nhân duyên độ sanh, nên ứng theo duyên những hạng không có khả năng tiếp nhận chánh pháp Đại thừa thì lại là “đường thoát duy nhất” vậy!
Tóm lại, học pháp cần cẩn trọng!
Kính.