Dạ, con cảm ơn Thầy langtu đã dành 2 câu hỏi cho con. Con xin được phép trả lời câu hỏi của Thầy. Xin Thầy chỉ bày thêm cho con !
Câu thứ 1:
langtu đã viết:
_ Thế nào là giả và thật để dựa vào đó mà bác cho rằng “hệ tri thức” của chúng ta là dựa vào những cái hư giả ?
Câu này có 3 cách trả lời :
@ Thầy langtu :
1 - Xin Thầy hoan hỷ xem lại "Cơ chế" hình thành "Hệ tri thức" mà con đã trình bày. Tiến trình này đi từ Nhân ==> Quả
2 - Hoặc là dùng phương pháp "phản biện ngược" trong toán học để trả lời. Nghĩa là có thể chứng minh ngược lại, rằng : " Hệ tri thức của chúng ta là thật". Nếu chứng minh được thì "mệnh đề" trên là "sai". Nếu chứng minh không được thì "mệnh đề" trên là "đúng". Tiến trình này đi ngược lại từ Quả ==> Nhân
@ Đại chúng :
3 - Thầy langtu đã đặt ra câu hỏi rất là hay. Thầy đã nêu ra vấn đề thật", "giả"...hoặc có thể nói rộng hơn là vấn đề "đúng", "sai", "tà", "chánh"...nói chung là tất cả các phạm trù đối lập như thế. Chúng KHÔNG có câu trả lời chính xác. Các chuẩn mực về "thật", "giả", "đúng", "sai",...đều Không có cơ sở, căn cứ cố định. Chính vì thế mà chúng ta đều “cảm nhận” mọi sự theo cái “Ngã” của mình rồi cho đó là đúng, đó là sai…( ai cũng còn cái Ngã và chính cái Ngã đó ===> sản sinh ra “thật”, “giả”, “đúng”, “sai”, “phải”, “quấy”…). Không theo Cùng “1 chuẩn” tuyệt đối nào nên mới tạo ra nhiều quan điểm, nhiều giáo điều khác biệt, đôi khi là trái ngược nhau. Trong bài diển giải dong dài của con
lấy theo “chuẩn” VÔ NGÃ của Phật làm căn cứ, để “suy luận” ra mọi vấn đề. Nghĩa là “Nhãn, nhĩ, tỵ, thiệt, thân, ý” đều không thật có ===> mọi tín hiệu, mọi thông tin, mọi “tri thức” được “chiêu cảm” trên những “phương tiện” đó đều là “không thật”. Giống như cái “TA” đã không có thì tất cả những gì là “CỦA TA” đều hoàn toàn vô nghĩa. Chữ “hư giả” của con là miêu tả ý này vậy. Vì có cái “Ngã” làm Nhân ===> cái Quả của nó là “đúng”, “sai”, “thật”, “giả”…”bám” trên cái Ngã đó. Nhưng vì cái Ngã này “không thật có” (Phật đã chứng minh, ai không tin thì có thể phản biện lời của Phật, điều mà Chư Phật rất hoan hỷ
) ===> tất cả những suy nghĩ, lý luận, giáo điều…chúng ta đã “tiếp nhận” được qua nghe (tai), đọc (mắt), nghiên cứu (trí não)…đều là vô nghĩa (Vọng Tưởng, tưởng tri…nhiều thuật ngữ khác nhau để miêu tả) Vấn đề này càng suy rộng ra là dẫn đến Đạo Lý Nhân Duyên của Phật, hay là trí tuệ Bát Nhã : vạn Pháp như huyễn, như mộng…của hệ thống Đại Thừa.
Chính vì vậy mà có lần con nói là : “chừng nào chúng ta không còn phải suy luận = “trí não” thì khi đó “tâm” chúng ta sẽ “hiểu”. Giống như ví dụ nhà bị cúp điện vậy. Hàng ngày, nhà chúng ta không cúp điện nên mặc nhiên là “tai, mắt…” sẽ thấy và chúng ta “hoàn toàn” dựa trên đó để sinh hoạt. Đến khi cúp điện “tai, mắt, trí, não…” có đó mà không xài được (lòi cái bản chất “giả xạo” của nó ra, lúc đó thì cái tâm “biết” vẫn dẫn mình đi được). Nhưng khó 1 nổi là trong cuộc sống đời thường, không ai “cúp điện” tai mắt, trí, não của mình cả. Nó vẫn thường xuyên hoạt động và chạy với “điện cao thế” 220V
Chính vì vậy mà chúng rất là “nhạy”, xanh đỏ tím vàng “liếc” sơ là biết, nhưng có bao nhiêu gam màu pha trộn lại để tạo ra chúng thì phải dùng "máy quang phổ" hoặc là Photoshop phân tích ra mới được
. Còn đúng sai thật giả nghe qua 1 cái là “biết”, nhưng khổ một cái là “tâm” vẫn không “thấy”. Con mong Chư Phật, Chư Thiên, Chư Bồ Tát gia hộ cho tất cả chúng ta; ai cũng làm chủ được “cầu dao điện” nhà mình, đừng để nó “chạy” dữ quá mà hao tốn “năng lượng” của thế gian
Thầy tqh009 dạy rất là phải. Chúng ta vẫn luôn bị kẹt vào cái bản ngã của mình, kẹt vào Hệ Quy Chiếu (HQC) mà mình đang đứng. Giả dụ con đang viết bài này là dự vào “Hệ Tri Thức” của con (tưởng ấm) ===> truyền tải lên Internet ===> computer của các Thầy ===> Án xạnh lên võng mạc của các Thầy ===> tín hiệu vào Hệ Thần Kinh (trí não) của các Thầy ===> giao thoa “Hệ Tri Thức” của các Thầy (tưởng ấm) ===> vọng tưởng “đánh lộn” nhau, dẫn đến 2 kết quả con đã trình bày trong bài trước. Đây cũng là lý giải cho việc chúng ta tiếp nhận 1 câu Pháp của Phật ===> mỗi người hiểu mỗi kiểu khác nhau
. Toàn bộ quá trình đó con tạm gọi là Hệ Quy Chiếu “tưởng ấm”. Như vậy, có nghĩa là "toàn bộ Hệ tri thức" của "Nhân loại" trong đó gồm cả Tôn giáo, Khoa học, Chính trị,...đều là "hư ảo, giả dối". Đó chính là lý do vì sao Galileo đã từng chứng minh được "Toàn nhân loại" là "sai" nhưng mà họ cũng không "thấy" được, mặc dù Galileo không phải là Chân Lý. Điều này xưa kia "đúng", bây giờ "đúng" và vĩnh viễn "đúng" cho đến Vô Lượng Kiếp về sau.
Cùng trên 1 Hệ Quy Chiếu thì tất cả những thành phần, những phương tiện của HQC đó mới giao thoa được với nhau. Ví như trong HQC của “tâm chứng” thì chỉ những yếu tố, thành phần trong cùng HQC đó mới giao thoa được, con tạm gọi là “tâm ứng tâm” không có 1 niệm nào. Như có lần Đức Phật cùng với Ngài Mục Kiền Liên “giao thoa” được với nhau ở trong “Định” dù ở cách xa nhau cả ngàn km. Ngược lại, trên HQC của “tưởng ấm” thì tất cả những yếu tố thuộc HQC đó như là : hình ảnh, âm thanh, suy nghĩ, lý luận…mới có thể “giao thoa” được (quy trình con đã trình bày ở trên). Lấy HQC "tưởng ấm" để "tả" về HQC "tâm chứng" thì thật là sai nguyên tắc và cũng không thể được. Và ngược lại, cái "biết" của "tâm chứng" thì chỉ có Chứ Phật, Chư Bồ Tát hằng biết rất rõ tất cả nhưng hoàn toàn không có 1 niệm, không có "lời" diễn tả.
Con xin được thêm một ví dụ nữa trong thực tế khoa học để những ai không phải Đạo Phật cũng có thể “cảm” được chỗ này :
Trong HQC “Khoa học cổ điển” : 1 viên bi đang di chuyển với vận tốc 20 m/s đến tông vào 1 viên bi đang chạy cùng chiều với vận tốc 10 m/s . Thì ngay lúc đó viên bi bị tông sẽ có vận tốc v1 + v2 = 20 + 10 = 30 m/s
Trong HQC “Khoa học hiện đại” : 1 tàu không gian đang chuyển động với vận tốc 0.7c (c: vận tốc ánh sáng 300.000 km/s), phóng ra 1 tàu con cùng chiều với vận tốc 0.5 c thì vận tốc tàu phóng ra = ?
v1 + v2 = 0.7c + 0.5c = 1.2 c > c (vận tốc vật thể > vận tốc ánh sáng)
Không thể dùng thành phần, công cụ thuộc HQC “Khoa học cổ điển” mà gán cho HQC “Khoa học hiện đại” được. Các nhà Khoa học sẽ “loạn trí não”, không “hiểu” được
. Lúc này phải dùng những yếu tố, phương tiện của HQC “Khoa học hiện đại” thì mới được, nhưng nó vẫn còn kẹt vào HQC của nó, nghĩa là không thể lấy nó để giái quyết ngược lại những vấn đề của HQC “KH cổ điển”.
Như vậy ngôn từ chữ nghĩa, suy nghĩ, lý luận…chỉ có ý nghĩa “hạn hẹp” là để chúng ta trao đổi, giao tiếp với nhau qua lời nói, chữ viết sách vở, qua Internet…chứ hoàn toàn “không ý nghĩa” trên con đường CHỨNG được bản thể Khách Quan = “tâm”. Đó là lý do vì sao Phật thuyết, Phật nói, Phật truyền giảng…cho chúng ta “biết” về những Chân Lý thì được, chứ Phật không “tu” CHỨNG dùm chúng ta được. Còn chúng ta thì nói, thuyết, giảng…cho người khác “biết” được chứ không CHỨNG dùm người đó được (tại vì chúng ta cũng chưa CHỨNG
).
Pháp môn này “Bình Đẳng” luôn cả đối với “người mù, người điếc”, vì họ không “thấy biết” mọi vật nhưng “tâm” họ vẫn “hiểu” được thiện ác : đưa con dao bảo họ “giết người” họ vẫn biết đó là bất thiện (nhiều người “tai, mắt” đầy đủ vẫn không biết điều này
), hoặc để cho họ phóng sanh chim, choc, chồn, chuột…họ vẫn biết đó là thiện pháp nên làm. Nếu không thì con cũng không biết có Pháp nào để độ cho họ ?
Và khi “tâm” họ “hiểu” được như vậy, họ hoan hỷ làm những chuyện đó thì Nhân Quả vẫn ghi nhận công đức của họ. Vì vậy mà đối với những người này chúng ta hãy dìu dắt họ, cho họ “tận tay” làm những điều lành, tích lũy phước báu, đời sau tốt hơn (các pháp môn trì chú, nhiếp tâm…sẽ không phù hợp vì họ nghiệp nặng, không thể nào thắng được Vọng Tưởng).
Câu thứ 2 :
_ Chánh pháp dựa vào những cái hư giả hay thật ?
Câu này Thầy lại dẫn con vào chữ “Chánh Pháp”. Thế nào là “Chánh Pháp” ? Chúng ta không có “1 chuẩn” nào về nó cả. Nếu có thì KHÔNG có Phật ra đời. Bởi vì, nếu như vậy thì Phật cũng kẹt vào cái “Chánh Pháp” đó không thể Giải Thoát được. Còn chúng ta hễ “thấy” mình “đúng” là cho mình là “Chánh Pháp” ==> những điều “khác” với nó là không phải “Chánh Pháp” ==> “Tà Pháp”
Đó là 1 quá trình lằng nhằng, dằng dai nhưng lại dựa trên cái “không thật”. Mà nó lại có thể gây nên những mâu thuẫn, đả kích nhau trong nội bộ Đạo Phật. Thử hỏi, những người ngoài Đạo Phật nhìn vào Phật Giáo của chúng ta, họ sẽ “thấy” thế nào ? Thiện tai…Thiện tai…
Theo con, chữ “Chánh Pháp” phải được “hiểu” là SỰ THẬT KHÁCH QUAN. Nó chinh phục cả những người Đạo Phật và cả những người không phải Đạo Phật… Nhân Quả, Luân Hồi, Vô Thường, Vô Ngã…đều là những SỰ THẬT KHÁCH QUAN. Điều này Đức Phật đã dạy : “49 năm giáo hóa mà Ta chưa hề nói 1 lời”. PHẬT đâu có “nhào nặn” ra cái gọi là Vô Thường, Khổ, Vô Ngã…bảo là “Chánh Pháp” rồi bắt chúng ta nhất nhất làm theo. Làm theo mà không “hiểu” thì làm sao mà làm ? NGƯỜI đã “thể nhập” vào bản thể của SỰ THẬT KHÁCH QUAN và hiểu rõ ngọn ngành của Vạn Pháp. Đức Thế Tôn thị hiện thành PHẬT cũng là theo đúng Nhân Duyên. NGƯỜI đã “Khai thị tri kiến Phật” và “chỉ” cho chúng ta con đường thoát “Khổ”.Chúng ta có thể “đi theo” hoặc là “không đi theo”, tùy theo sở nguyện của mình. Tất cả đã có Nhân Quả của chúng ta quy định. Như thế thì làm sao có cái gọi là “thật”, “giả”... của “Chánh Pháp” ? Chúng thuộc về HQC “tưởng ấm”. Không phải là bản thể của SỰ THẬT KHÁCH QUAN.
Vài hiểu biết non cạn của con. Xin các Sư thầy, Sư Cô…chỉ bày thêm cho con được sáng tỏ. Bài con viết có nhiều yếu tố của Khoa Học Vật Lý. Mong là sẽ không làm nhiều người khó hiểu. Đó là “nhược điểm” của ngôn ngữ. Nhưng mà mình có thể mượn “Khoa Học” để nói về Phật Pháp thì đó cũng là cái Nhân sau này “Khoa Học” sẽ mượn những “Minh Triết” của Phật Học để giải quyết những vấn đề của họ. Đem lại an vui hạnh phúc cho đời.
Mong các Sư Thầy, Sư Cô…thân tâm thường an lạc, giác tuệ luôn sáng ngời.
Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật !!!