Re: Giữa Tu sĩ và Cư sĩ có cái tu nào khó?
Đã gửi: 29/12/10 06:56
"học xong rồi, thì quên rồi." đây mới là cái khó nhất của người học Phật !
Thảo luận Phật pháp, chia sẻ kinh nghiệm tu tập theo tinh thần lục hòa.
https://www.daitangkinhvietnam.org/diendan/
https://www.daitangkinhvietnam.org/diendan/viewtopic.php?f=43&t=4189
Cảm ơn Thiện hữu đã cho bài thuốc này, có thêm cũng chẳng hại gì. Bởi câu hỏi tôi đã có nêu ra, mà nội dung của nó là bạn có kinh nghiệm hay nằm trong tình trạng của người cư sĩ! Đó là ý chánh.nguynlinhtam đã viết:Trích bài giảng của Pháp Sư Tịnh Không
http://niemphat.net/Luan/bonnguyen_np/bon_nguyen_np.htm
Hỏi: Trong đời mạt pháp người tại gia dễ thành tựu hơn người xuất gia, nên nhìn và suy nghĩ như thế nào đối với vấn đề tại gia và xuất gia?
Ðáp: Ðích thật trong đời mạt pháp người tại gia tu hành dễ thành tựu hơn người xuất gia. Tôi nghĩ quý vị cũng đã nhìn thấy sự thật này, nguyên nhân ở chỗ nào? Ý nghĩa giống như câu hỏi phía trước. Vì phạm vi sanh hoạt tiếp xúc của người tại gia chẳng rộng, thân bằng quyến thuộc cũng không nhiều, cho nên tâm của họ dễ thanh tịnh hơn. Một khi xuất gia rồi, xuất cái nhà nhỏ xong lại đi vào một cái nhà lớn; có gia đình nào của quý vị thường có đông người tụ hợp lại như vầy không? Xuất gia rồi thường hội họp với mọi người, bàn bạc chuyện tốt của nhà họ Trương, chê bai chuyện của nhà họ Lý, chuyện bận tâm quá nhiều, như vậy làm sao tâm định được! Cho nên người xuất gia tu hành khó hơn người tại gia.
Ðặc biệt là ngày nay xuất gia rất phiền phức, bị những chuyện thực tế bắt buộc, đạo tràng to lớn thì chi phí nhiều, làm thế nào để có đủ tiền trang trải phí tổn sinh hoạt? Cho nên chẳng thể không tìm đủ mọi cách để lôi kéo tín đồ, tìm đủ phương pháp để moi tiền trong túi của tín đồ bỏ vào túi của mình, đây gọi là ‘hòa thượng không bày vẽ, cư sĩ chẳng lại cúng kiếng’. Mỗi ngày đều phải làm những chuyện này, đây là sai lầm, đúng như lời của đức Phật nói trong kinh: ‘quảng doanh chúng vụ’, tạo ra vô lượng tội nghiệp, tự bản thân của họ chẳng hiểu, bị bắt buộc phải làm như vậy. Cho nên xuất gia tu hành khó hơn tại gia, người tại gia sẽ không tạo ra những tội nghiệp này. Trong đạo tràng Tịnh Tông của chúng ta, tôi khuyên tứ chúng đồng tu, bất kể tại gia, xuất gia tuyệt đối không được lôi kéo tín đồ, tuyệt đối không thể xin tín đồ một đồng xu nào cả, [được vậy] tâm của bạn mới thanh tịnh; đừng tổ chức pháp hội, đừng làm những chuyện này, hãy ‘thật thà, chắc thật niệm Phật’. Khi đạo tràng niệm Phật hết tiền rồi, không đủ để chi tiêu thì phải làm thế nào? Cứ việc tiếp tục niệm Phật đợi vãng sanh, thế gian này không đáng cho chúng ta lưu luyến. Vậy thì thong dong tự tại biết bao? Rất đúng như pháp!
Nếu Phật pháp cần bạn ở đây hoằng dương thì chư Phật, Bồ Tát tự nhiên sẽ đến hộ pháp. Cả đời tôi đều là như vậy, đây là lời của Chương Gia đại sư dạy tôi, tôi đạt được lợi ích từ [lời dạy] của lão nhân gia. Năm đó tôi mới hai mươi mấy tuổi, theo thầy học Phật, thầy dạy tôi: ‘Phát tâm chân chánh vì Phật pháp, dâng hiến cả đời cho Phật pháp, dâng hiến cho chúng sanh, hết thảy mọi việc của con đều có Phật, Bồ Tát lo lắng, chăm sóc cho’. Cho nên cả đời tôi chẳng phải bận tâm, cũng đã xây dựng được vài đạo tràng, lấy tiền ở đâu để xây? Tôi cũng chẳng biết. Tôi cũng chẳng quyên góp tiền bạc gì hết, đều là tự động [có người] đem cho, cho vừa đủ để xây dựng đạo tràng, không dư đồng nào, thiệt là không thể nghĩ bàn!
Giống như đạo tràng ở Mỹ xây dựng lớn như vậy, là do Phật, Bồ Tát xây chứ đâu phải do tôi xây. Ở Ðài Loan chúng tôi xây mỗi đạo tràng đều là tự tự nhiên nhiên hình thành, chẳng có quyên góp gì hết. Hội Phật Ðà Giáo Dục Cơ Kim cũng là do người ta đến tìm và muốn tặng cho tôi, tôi cũng bán tín bán nghi, còn nghĩ họ sẽ thêm điều kiện gì nữa, [tôi] hỏi: ‘Có thiệt là ông tặng luôn phải không, chẳng có ý định đòi lại phải không?’. Ổng nói: ‘Ðúng vậy’. Tôi mới tổ chức Tài Ðoàn Pháp Nhân, kiếm luật sư làm giấy tờ, tương lai nếu chúng tôi không dùng tài sản này nữa, hết thảy quyền sở hữu sẽ thuộc về quốc gia, không thuộc bất cứ cá nhân nào, ổng sẽ không thể nào lấy lại được. Sạch sẽ, gọn gàng! Chúng ta làm sao phải suy nghĩ, lo lắng về những chuyện này hoài cho được?
Vì vậy nên người xuất gia phải làm gương tốt, có đức hạnh, học vấn, tu trì chân chánh, thì bạn nhất định sẽ được rất nhiều người tôn kính, mọi người sẽ cúng dường cho bạn, vậy thì bạn còn bận tâm gì nữa! Nếu bạn sợ không có người cúng dường thì bản thân bạn có vấn đề, có khuyết điểm, là vì bạn làm chẳng đúng như pháp! Nếu làm đúng như lý, như pháp thì Tam Bảo gia trì, long thiên hộ pháp cúng dường thì khỏi phải cầu người ta. Nếu phát tâm xuất gia bạn phải hiểu sứ mạng của người xuất gia là ‘hoằng pháp độ sanh’. Trong kinh thường dạy: ‘Thọ trì, đọc tụng, diễn thuyết cho người biết’. ‘Diễn’ là biểu diễn, phải diễn ra một hình tướng cho xã hội đại chúng thấy, làm một gương tốt. ‘Thuyết’ là khi người ta có thắc mắc đến hỏi bạn, bạn phải giải thích rõ ràng cho họ, đây là công việc của người xuất gia. Người tại gia hộ trì, nhất định như vậy; hộ trì đều là phát xuất từ lòng tự nguyện của họ, là họ có khả năng này, tuyệt đối không được miễn cưỡng. Nếu nói hội viên của Tịnh Tông Học Hội chúng ta mỗi năm phải đóng mười đồng tiền lệ phí thì tôi cũng không tán thành; tại sao vậy? Mỗi năm bạn tạo ra áp lực cho người ta [bắt họ đóng] mười đồng, chuyện này không tốt. Vì vậy nên Hoa Tạng Ðồ Thư Quán chúng tôi mãi cho đến bây giờ vẫn chẳng lập ra điều lệ này, nguyên nhân chính là vậy.
Chính phủ có quy định một điều luật nếu bạn muốn thành lập một hội cơ kim thì nhất định phải có hội viên đóng góp, hội viên nhất định phải đóng một số tiền mỗi tháng. Chuyện này trái ngược với Phật pháp; bất kể người ta chịu hay không, nếu viết [trên giấy tờ] như vậy thì sẽ tạo nên áp lực cho người, tôi không chịu làm những chuyện này. Cả đời chúng ta không nên tạo ra áp lực cho người thì họ sẽ không đem quả báo này cho chúng ta -- không tạo áp lực cho chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ được tự tại. Trồng nhân gì thì sẽ được quả báo đó, nhất định phải hiểu chuyện này. Nếu luận trên việc tu hành và chứng quả thì tại gia và xuất gia chẳng khác gì hết, hoàn toàn giống nhau.
Trích Kinh Địa Tạng:kimcang đã viết:Làm Phước Hồi Hướng Cho Người Mất Người Thì Người Mất Chỉ Hưởng Được 3/10 Phước Báo.
Chào Thiện hữu, tôi đã đọc qua nhiều bài của bạn trên Diễn đàn, thiên về Thiền-tông, kinh Pháp bảo đàn kinh, nói về Ngài Lục Tổ Huệ Năng. Nhiều hơn. Trong đó có nhiều câu!tietphuochung đã viết:
THEO RIÊNG TÔI THÌ BÊN NÀO CŨNG CÓ CÁI KHÓ VÀ CÓ CÁI DỂ, ĐIỀU QUAN TRỌNG LÀ D0 CÁI HẠNH ( DO LÒNG LÀM CHỨ KHÔNG PHẢI MIỆN NÓI HAY THÂN LÀM ) VÀ NGUYÊN LỰC CỦA CHÍNH MÌNH.
Trong Hội Pháp Hoa 5000 Người Bỏ Đi Chẳng Phải Là Đã Được Rốt Ráo Mà Là Người Tăng Thượng Mạn
CÒN CẦU CÒN HỌC CÒN SI MÊ
HẾT CẦU HẾT HỌC HẾT MÊ SI
Chí Đạo Vô Nan Duy Hiềm Giản TrạchGiữa Tu sĩ và Cư sĩ có cái tu nào khó?
Chào bạn Đức Nghi,ducnghi đã viết:Chí Đạo Vô Nan Duy Hiềm Giản TrạchGiữa Tu sĩ và Cư sĩ có cái tu nào khó?
( Cái tột Cùng của đạo không khó, khó là ở chổ Phân Biệt và Lựa Chọn )
Vĩnh Minh Thiền Sư
giữa cái khó và cái không khó mọi người chọn cái nào
Không hiểu xin bạn giải thích cho rõ?giữa cái khó và cái không khó mọi người chọn cái nào
Câu: "Chí Đạo Vô Nan Duy Hiềm Giản Trạch"ducnghi đã viết:Chí Đạo Vô Nan Duy Hiềm Giản TrạchGiữa Tu sĩ và Cư sĩ có cái tu nào khó?
( Cái tột Cùng của đạo không khó, khó là ở chổ Phân Biệt và Lựa Chọn )
Vĩnh Minh Thiền Sư
giữa cái khó và cái không khó mọi người chọn cái nào