Tô Đông Pha và Phật Ấn

Nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, vừa đọc vừa cười ... Kính mời các bạn sưu tập, sáng tác những hình ảnh truyện cười bình luận thiền vị.
Hình đại diện của người dùng
battinh
Điều Hành Viên
Bài viết: 6106
Ngày: 14/11/11 07:58
Giới tính: Nam
Phật tử: Tại gia
Đến từ: Tứ Đại
Được cảm ơn: 3 time

Tô Đông Pha và Phật Ấn

Bài viết chưa xem gửi bởi battinh »

Tô Đông Pha và Phật Ấn

Tô Đông Pha là một nhà văn lỗi lạc một thời ở Trung Quốc và là một Phật tử mộ đạo. Ông thường đàm đạo Phật pháp với thiền sư Phật Ấn. Do tính tài hoa trong thi ca và văn chương, nên ông thường xem mình giỏi hơn người. Một hôm ông ngồi thiền với thiền sư Phật Ấn. Ông cảm thấy khoan khoái trong tâm, nên hỏi thiền sư:

- Ngài thấy dáng ngồi của tôi như thế nào?

Phật Ấn trả kời:

- Rất trang nghiêm, giống một vị Phật.

Tô Đông Pha nghe xong cảm thấy hết sức khoái chí. Thiền sư tiếp đó hỏi Tô Đông Pha:

- Học sĩ! Ông xem thế ngồi của tôi như thế nào?

Đã từ lâu, Tô Đông Pha muốn tìm cơ hội để đùa cợt thiền sư, bởi vì trong quá khứ, ông đã bị thiền sư điểm đúng cái bệnh tự cao tự đại nên ông lập tức trả lời:

- Giống một đống phân bò.

Ông rất tự đắc rằng mình đã thắng thiền sư keo này, mình cao thượng và giải thoát hơn cả thiền sư. Khi về nhà, ông khoe với cô em gái ông về chuyện ấy. Cô em gái bảo rằng:

- Anh đã thua thiền sư rồi! Tâm thiền sư có Phật nên thấy anh là Phật. Tâm anh chứa đống phân bò nên thấy thiền sư là đống phân bò.

Tâm ta trong sáng thì suy tư và lời nói của ta cũng trong sáng. Tâm ta xấu xa, ô nhiễm thì suy tư và lời nói của ta cũng xấu xa, ô nhiễm.


Hình ảnh

Làm, mà không thấy mình làm, tạm gọi tùy duyên mà làm (vô tác, Kinh Kim Cang)
Hình đại diện của người dùng
battinh
Điều Hành Viên
Bài viết: 6106
Ngày: 14/11/11 07:58
Giới tính: Nam
Phật tử: Tại gia
Đến từ: Tứ Đại
Được cảm ơn: 3 time

Khởi nguyên của con rận

Bài viết chưa xem gửi bởi battinh »

KHỞI NGUYÊN CỦA CON RẬN
Mai Tâm
(Trích: Nguyệt san Giác Ngộ số 35, tháng 2-1999, PL. 2542, trang 68)
Tô Đông Pha và Tần Thiếu Du là hai anh tài văn học thời Tống, họ thường giao du trò chuyện và bàn đủ chuyện - đặc biệt là chẳng ai nhường ai.

Lần nọ ở quán, hai người định dùng cơm thì thấy một người đi ngang qua, anh này lâu ngày chẳng tắm nên rận bò khắp cả người. Đông Pha lên tiếng:

- Bẩn quá! Thân thể dơ bẩn nên sinh ra chấy rận đấy!

Thiếu Du phản đối:

- Không phải! Rận là từ sớ bông, vải sinh ra đấy.

Cả hai bèn cho là mình đúng, chẳng ai nhận ý kiến ai, sau cùng họ đồng ý nhờ đến thiền sư Phật Ấn. Tô Đông Pha tin chắc là mình phải. Tần Thiếu Du nôn nóng muốn ngã ngũ, cả hai không hẹn mà cùng gặp Phật Ấn, nhờ luận giải quan điểm của mình. Thiền sư đồng ý.

Sau khi nghe vị thiền sư giảng giải, trong lòng đã có ý niệm, họ bình tĩnh lại - mỗi người đều thấy là mình có lý. Và Phật Ấn lại nói:

- Cái đầu con rận là từ ô uế sinh ra, còn chân cẳng nó lại do các sớ bông mà có!

Chẳng biết Tô, Tần nghĩ thế nào, Phật Ấn ngâm tiếp:
  • Gió xuân thổi đến cây đôi nhánh
    Một nhánh nồng lên, nhánh lạnh lùng
    Trước mắt một cành đang vớ vẩn
    Một nhánh về Tây, một nhánh Đông!
Đông Pha và Thiếu du nghe xong mỉm cười, dứt đi mối hoài nghi. Họ lại nhận thêm bài học Thiền. Theo Nhất Vị Thiền. TQ. TN. xb. 1994).
  • Phiếm luận:
Thời Tống, cách nay cả nghìn năm thì chuyện khởi nguyên của con rận đáng là đề tài bàn luận.

Theo nhà phật, mọi sinh thể hiện hữu đều do nhiều yếu tố cấu thành, gọi là nhân duyên. Ở đây, mỗi nhà thơ chỉ đứng ở một khía cạnh mà quán sát nên họ không chấp nhận nhau là phải. Tô và Tần đều thuộc giới khoa học xã hội, nhưng quan điểm lại rất khoa học tự nhiên. Trớ trêu thay, câu chuyện lại phải nhờ đến thiền sư phân giải.

A! Triết gia Descartes há không phải là Tổ sư của các nhà khoa học đó sao?


Hình ảnh

Làm, mà không thấy mình làm, tạm gọi tùy duyên mà làm (vô tác, Kinh Kim Cang)
Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.18 khách