Xin Chào diễn đàn

Bạn có thể tạo một ngôi nhà cho riêng mình, với những vật liệu mà bạn thích, xin giữ ngôi nhà được thanh tịnh trong ánh hào quang của Phật-đà. Kính mời các bạn.

Điều hành viên: quang_tam3

nguynlinhtam
Bài viết: 1141
Ngày: 07/06/10 04:08
Giới tính: Nam

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi nguynlinhtam »

em ko nghe câu nói này ha?chị nhớ đức phật và người ăn thịt người gặp nhau.người ăn thịt người hõi . tu thực dụng hay thực tâm?nhà tu hành vừa nói xong câu nói đó thì người ăn thịt người cầm dao tự mỗ bụng mình
và đưa trái tim cũa mình cho nhà tu hành. cầm đi thĩnh kinh
trên đường đi. trái tim đó bốc mùi . và nhà tu hành đó liện trái tim cũa người ăn thịt người ngây bờ biễn. và con quạ ăn trái tim cũa người ăn thịt người
và người ăn thịt người thành đức phật có 1000 tay
còn người tu hành đó đã tu dc 99 kiếp. chĩ còn một kiếp nữa thành phật. nhưng gì đi liện trái tim cũa người ăn thịt người nên ko dc thành phật
chị phượng kễ cho em nghe. đễ em biết rằng. dù hoàng cãnh. cũa chị và em có khác nhau
nhưng tâm địa tu hành. đều giống nhau
dung phuong đã viết:gì câu chuyện chị kễ với em là từ nhõ. khi chị ỡ vn. mẹ chị đọc chuyện cỗ tích cho chị nghe đó
Chị làm em tưởng thiệt chớ đọc sao thấy kì quá, mâu thuẩn quá hì :D thì ra là chuyện cổ tích :)
kinhle kinhle kinhle


Nam Mô A Di Đà Phật
dung phuong
Bài viết: 393
Ngày: 28/08/10 00:27
Giới tính: Nữ
Đến từ: japan

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi dung phuong »

Cảm giác tự mình làm được điều mình không biết, thế nào?
Trong tình cảm hay sống ở đời cũng vậy thôi.
trã lời bạn VO_HUU_BAT_KHONG606 nè
rất vui và tự mãng nguyện. ko còn gì đếuy nghĩ
đời hộp tan. như giấc mộng phù du.
ngày buồn cũa phượng như đám mây. đã tan dần theo mây khói
hy vọng sau bài học nhớ đời đó. vượng khôn lớn ra. bớt bõ cái tính mơ mông. thít cãnh hoàng hôn. đầy lãng mạng
và giờ đây. tâm ko còn oán hận người chú kia nữa
Chị làm em tưởng thiệt chớ đọc sao thấy kì quá, mâu thuẩn quá hì thì ra là chuyện cổ tích
trã lời nguynlinhtam nè. chuyện cỗ tích hay sách kinh?cũng vậy mà em?
miễng là là lời hay ý đẹp thì chị phượng cũa em đều in nhớ chuyện từ thưỡ bé chị cũng nhớ
hôm nay em lại phạm lỗi nữa rồi đó?cái đó gọi là tội ham phú phù bần. giàu thì nễ. nghèo thì khinh?em lại có tấm lòng suy nghĩ giống người chú chị yêu rồi đó?
cho em tự suy nghĩ?và sám hối đó?Chị làm em tưởng thiệt chớ đọc sao thấy kì quá, mâu thuẩn quá hì thì ra là chuyện cổ tích
em giống y như người tu 99 kiếp. cầm trái tim hôi thối cũa người có tâm tu hàng. tu thực tâm đó. mà dám đem liện . đễ con quã ăn. rồi em sẽ ko dc thanh???và 99 kiếp cũa em tu chĩ là sách kinh?cỗ tích viết về phật?em lại dám xem thường ha?
hôm nay chị phượng nói đễ cho em ko dc ham phú phù bận. như vậy là xấu nè, sách kinh hay cỗ tích, chị phượng dều tôn kính miễng là viết về đức phật?
tại sao chị nhớ chuyện đức phật từ nhõ bé?gì cỗ tích viết về phật?cỗ tích dạy cho em bé biết tu từ nhõ
thôi chị đi làm
chúc em nghiệm ra. va sám hối
ko dc giận ghét chị đó. nếu giận ghét. em sai chị đễ em sai luôn đó


nguynlinhtam
Bài viết: 1141
Ngày: 07/06/10 04:08
Giới tính: Nam

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi nguynlinhtam »

caunguyen caunguyen caunguyen :)
Sửa lần cuối bởi nguynlinhtam vào ngày 01/02/11 15:50 với 4 lần sửa.


Nam Mô A Di Đà Phật
Không biết
Bài viết: 429
Ngày: 23/11/10 22:04
Giới tính: Nam
Đến từ: Việt Nam
Được cảm ơn: 2 time

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi Không biết »

dung phuong đã viết:1. phượng nghĩ. đến lúc phượng phãi thật sự tu rồi bạn ạ
Thiện tai...Thiện tai... kinhle kinhle
Cô lại nghĩ. Nghĩ với tưởng mãi như thế không biết khi nào Cô mới làm được. Tất cả chỉ là vọng tưởng.
dung phuong đã viết:2. nhưng rất khỗ cho phượng. người ta ko tha cho phượng
cứ im lặng. rồi lại viết mail. nói yêu, nói chọc tức phượng
Sao lại nói là người ta không tha cho Cô ? Ngươi ta đã làm gì Cô ? Làm thơ, viết mail, nói, im lặng...? Tất cả những thứ đó ngưới ta đem đến nhồi nhét và bắt Cô phãi nhận hết hay sao ? Liệu Cô có đang vu oan cho người ta ? Xin Cô hãy CHÂN THẬT với mình và với người, kẻo không sẽ mang tôi. Thiện tai...Thiện tai... kinhle kinhle
dung phuong đã viết:3. tạo hóa đã tạo ra phượng. đễ thữ thách phượng?
cho phượng ko có gì hết?rồi lãi ban tặng cho phượng?rồi lại lấy đi?
Tạo hóa nào đã tạo ra Cô ? thử thách Cô để làm gì ?
Có lần con từng nói với Cô. Chúng ta đến vời cuộc đời này là do Nghiệp của mình dẫn dắt. Và chúng ta sống hôm nay là để trả Nghiệp cho quá khứ, đồng thời gây tạo Nghiệp để thọ lãnh về sau. Không có đấng Tạo Hóa nào cả, cũng chẳng ai thử thách Cô cả. Xin Cô đừng đổ thừa như thế, sẽ gây nên cái Nhân mê mờ không thể nhìn thấy được Sự Thật. kinhle kinhle
dung phuong đã viết:4. ai có thễ cho phượng biết?bõ cha me, máu mũ thâm tình. gia đình đi tu. khi ko có mình. người nhà sẽ chết?thì có phãi là bất nghĩa, bất hiếu ko nè?
Rõ ràng là bất hiếu. kinhle kinhle
Tham lam, đắm mê cuộc đời rồi bị té ngã, bị đau đớn, bị khổ đày... rồi nảy sinh ý định đi tu (thực chất là chạy trốn) và nghĩ rằng cha thế này, mẹ thế kia, bất hiếu, có hiếu... Tất cả chỉ là giả xạo, dối gạt. Sao lúc đang vui vẻ nồng say không phát nguyện đi tu ? Lúc đang yêu đời hạnh phúc thì nhớ nghĩ về cha mẹ được mấy phần ?... Vây mà khi có chuyện thì ... ô la la... =P~ khungbo
dung phuong đã viết:5. sống đễ trã hiếu. đễ tròn bỗn phận. nhưng ko biết có qua nỗi năm nay ko nữa?chứ đừng nói đến ngày sau?xa vời vợi?

Sống để trả hiếu thì chỉ là 1 phần, còn để tròn bổn phận thì cả một đời, một kiếp này vẫn chưa thể làm được. Thử nghĩ lại xem, từ nhỏ đến giờ chúng ta làm được những gì. Thuở nhỏ thì không nói rồi. Ăn, uống, ngủ, nghỉ.. gì thì cũng phải có người giúp. Ăn phải có mẹ đút cho ăn, bú phải có mẹ mớm cho bú, ngủ thì mẹ ru cho ngủ, chơi thì phải có bố bày cho chơi... Lớn lên 1 chút, đến tuổi đi học thì vẫn phải ăn cơm của thế gian, phải có ba mẹ đóng tiền học phí để được cắp sách đến trường. Vào lớp học thì nhờ ơn thầy cô để mà tiếp cận với kiến thức, nhờ bạn bè trao đổi qua lại để hiểu bài, nhờ sách vở của các Thầy biện soạn để tham khảo, học hỏi... Khi ra trường đi làm thì phải nương nhờ "kiến thức" đã vay mượn, nhờ công ty đào tạo để làm quen công việc, nhờ đồng nghiệp hổ trợ để học hỏi tiến bộ, nhờ internet để nâng cao tri thức...Trong đời sống hàng ngày thì phải nương nhờ "mặt đất" để đi đứng sinh hoạt, nhờ "không khí" để thở trong từng phút giây (cái này "QUAN TRỌNG NHẤT" mà có mấy ai thường nhớ), hay chỉ đơn giản là ngồi không chúng ta cũng không tự mình làm được :"> Trong tất cả những điều con vừa nêu, chúng ta đã tự mình làm được điều nào ? Vậy thì chúng ta đã làm gì để cho "tròn bổn phận" ? Con e rằng, 1 đời kiếp này là không đủ. Chính vì vậy mà Chư Phật đã trải qua Vô Lượng Kiếp để cứu độ chúng sinh. Đánh đổi thân mạng mình mà cứu nhân độ thế. Còn chúng ta hôm nay đã làm những gì để noi gương của Người ? Hay là chúng ta sinh ra, lớn lên, học giỏi, đi làm, yêu đương, đau khổ, đền cha, đáp mẹ...Như thế là đủ, là tròn bổn phận ...??? Vậy thì những người phàm mắt thịt, giáo chúng ngoại đạo cũng làm được; thậm chí làm còn tốt hơn thế, cần gì Đức Phật phải thị hiện hóa độ, dẫn dắt chúng sinh.
dung phuong đã viết:6. tình yêu hã?nó rất tàn ác. bạo luật với phượng đó
Thiện tai...Thiện tai... kinhle kinhle
Xin Cô đừng nói vậy. Tội lỗi...Tội lỗi... kinhle kinhle

Tình yêu không có lỗi. Không biết yêu mới là tội lỗi.

Như vậy, thế nào là tình yêu ? Có 2 nghĩa lý : nghĩa lý thế gian và nghĩa lý xuất thế gian.
Thế nào là tình yêu của thế gian ? Con xin chia sẻ với Cô mẫu chuyện, để làm cho sáng tỏ vấn đề.

Tình yêu là cái chi chi ???
Mà sao người đến người đi bẽ bàng
Tình yêu nào phải buộc ràng
Mà sao đẫm ướt những hàng lệ sa.

Tình yêu là những thứ chi ???
Mà sao người lắm chia ly não nề
Tình yêu được mấy nẻo về
Mấy ai trọn vẹn lời thề trăng sao ?
(Sao mỗi lần viết bài cho Cô là thơ, văn ở đâu nó chạy ra ào ào…Thiện tai…Thiện tai… kinhle kinhle

Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
)
Ái My đã viết:CHỒNG TÔI MUỐN CÓ CẢ VỢ VÀ TÌNH NHÂN

Tôi và chồng tôi yêu nhau 4 năm, lấy nhau đã 6 năm và có với nhau một bé trai kháu khỉnh 4 tuổi. Tôi vẫn luôn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất, chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu rất chân thành. Tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào chồng mình và yêu chồng rất nhiều.

Suốt 6 năm sống với nhau, chưa có một lần đi chợ nào mà tôi nghĩ hôm nay sẽ nấu những món ăn tôi thích, tôi chỉ nghĩ nấu gì cho chồng, mọi việc làm tôi đều nghĩ đến chồng trước nhất. Dù quen nhau và lấy nhau đã 10 năm nhưng lúc nào tôi cũng thích được ở bên chồng càng nhiều càng tốt, có thời gian là tôi dành hết cho gia đình, cho anh mặc dù tôi rất bận bịu với công việc của mình.

Tôi luôn thu xếp khi nào anh về nhà là tôi cũng ở nhà với anh, tôi hạnh phúc khi được làm vợ anh. Chúng tôi đến với nhau cũng gặp nhiều khó khăn, cản trở từ gia đình anh, rồi chúng tôi cũng vượt qua, bây giờ gia đình anh rất yêu thương tôi. Khi đến với nhau, chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, sau bao khó khăn, vất vả giờ cuộc sống gia đình tôi rất ổn định, công việc của tôi cũng tốt và anh thì cũng thăng tiến rất nhiều.

Rồi mới hôm qua thôi, anh nói với tôi rằng “anh đã có người yêu được hơn một năm nay”. Người ta nói “giàu đổi bạn, sang đổi vợ” tôi thấy rất đúng, tôi đau khổ không thể nào tưởng tượng được, tôi đi ngoài đường gần như suốt đêm, tôi không ăn nổi bất cứ thứ gì, từng lời anh nói như muối xát vào tim tôi. Anh nói với tôi rằng anh rất yêu người đó, giờ tôi chỉ là cái nghĩa, người đó rất hay, biết vun đắp, xây dựng, cảm thông, chia sẻ, không ràng buộc anh, để anh tự do.

Tôi cũng phân tích cho anh thấy người đó với anh chỉ là ăn nhà hàng, ngủ khách sạn, gặp nhau là chỉ để hưởng hạnh phúc thì làm sao có những bất đồng, thời gian không đủ để yêu nữa mà. Người đó đâu phải chăm anh từng bữa ăn, giấc ngủ, đâu từng thức suốt những đêm dài đến 1-2h sáng chờ anh về (vì anh làm sale ở công ty bia nên ngày nào cũng phải đi nhậu, tính chất công việc là như vậy).

Suốt 6 năm dài tôi chưa bao giờ ngủ khi anh chưa về đến nhà, tôi lắng nghe từng tiếng xe dừng lại, tôi thấp thỏm, tôi mong chờ như vậy mỗi đêm. Không sống với nhau một cuộc sống vợ chồng thì làm sao có những lúc hục hặc, cãi vã, người đó để anh tự do vì người đó đến sau, không phải là vợ và hơn nữa là anh yêu người đó rất nhiều thì cần gì phải ràng buộc. Tôi nói đủ hết, nói rất nhỏ nhẹ, chân thành, mong anh suy nghĩ lại. Tôi không hề gào thét, chửi bới, la mắng như nhiều người khi biết chồng ngoại tình.

Anh nói chúng tôi vẫn tiếp tục sống với nhau, anh không muốn đạp đổ gia đình, anh muốn con anh hạnh phúc, nhưng anh không thể bỏ người yêu. Đất trời như sụp đổ dưới chân tôi, tôi cố bình tĩnh, tôi nói với anh tình yêu không thể chia sẻ, phụ nữ khi yêu rất ích kỷ. Anh nói người yêu anh chịu được, người yêu anh bao dung sao tôi lại ích kỷ như vậy?

Tôi cũng giải thích người đó đến sau, người đó đã có một đời chồng, một đứa con riêng, được anh yêu là hạnh phúc nên đâu cần suy nghĩ nhiều. Còn tôi, tôi đến với anh là nguyên vẹn, anh là người đầu tiên của tôi, tôi là vợ anh, tôi có với anh một đứa con, tôi không thể chịu cảnh chồng chung như vậy.

Trời ơi, mọi lời nói của tôi lúc này là vô nghĩa. Tôi xin anh hãy chọn, một con đường có tôi và con trai, một con đường có người đó, anh nói sẽ đi cùng một lúc hai con đường. Tôi nói tôi không thể làm như vậy, nếu anh quyết định như vậy tôi sẽ là người ra đi. Anh nói ngay sẽ không để tôi thiệt, sẽ cho tôi nhiều tiền và chu cấp cho con đầy đủ, nói như sợ tôi đổi ý.

Nhưng mọi người ơi, tôi chỉ cần anh thôi, đối với tôi anh và con là thứ quý giá nhất trên đời, có một núi vàng, một nghìn tỷ tôi vẫn không bao giờ đổi. Tôi nói với anh, con mình phải được sống trong một gia đình bình thường, nó sẽ bất thường nếu sống trong một gia đình bất thường. Cha mẹ tôi đã gãy đổ, tôi rất sợ con mình sẽ giống mình, tôi rất thương con.

Xin hãy giúp tôi lúc này, tôi bế tắc, đau khổ, tuyệt vọng, mất niềm tin, mất phương hướng. Tôi muốn ra đi, tôi không muốn tranh giành, không muốn giữ một cái xác không hồn, không muốn dùng con để làm áp lực. Nhưng tôi quá yêu chồng, quá thương con nên tôi cũng không muốn mất anh, không muốn con mình khổ và tuyệt đối tôi không bao giờ chấp nhận chồng chung. Hãy chỉ cho tôi phải làm sao, hãy cho tôi một lời khuyên.

Chào chị Ái My cùng toàn thể Quý bạn đọc gần xa. Xin cho tôi có đôi lời được chia sẻ cùng trường hợp của Chị Ái My. Cho tôi gởi đến Chị lời cảm thông sâu sắc.

Trường hợp của Chị cũng đau đớn gần giống Chị Hoa trong đề tài “Chồng tôi dự định có con với vợ cũ”. Và cách đáp nghĩa của các Anh sao mà giống nhau đến kỳ lạ. Sao cuộc sống bây giờ nhiều cảnh đau thương như các Chị vậy không biết ? Thời đại này sao mà người ta cứ thích làm khổ nhau. Các đấng ông Chồng lăn lộn, bôn ba bao nhiêu trên thương trường sóng gió, cạm bẫy cũng không sao cả. Có khi còn đem về những chiến công oanh liệt; có khi là trầy vi tróc vẩy, u đầu mẻ trán rồi thì “thua keo này ta lại bày keo khác”. Trường hợp nào, các Anh cũng còn đủ lực để đi tiếp.

Nhưng còn về trận tuyến “tình cảm gia đình” thì các Anh cạn tính quá. Tôi thấy có những canh bạc dính vào là thua chắc, không mảy may 1 phần thắng lợi. Thế mà các Anh sẵn sàng dốc toàn bộ tài nguyên, trí lực, vật lực của mình vào canh bạc. Các Anh không hề hiểu quy luật của cuộc chơi và định vị đúng vị trí của mình trên trận tuyến. Đấy là lúc mà trí tuệ sáng ngời được đặt cả vào đôi tay tôi lỗi. Kết quả là bao nhiêu Anh hùng hào kiệt đã phải ra về trắng tay, có người dừng lại kịp lúc thì thân thể cũng đã mệt mỏi rã rời. Âu cũng là kết quả hợp tình hợp lý ở trên đời vậy.

Cho phép tôi định nghĩa lại 2 chữ “tình yêu”. Tôi thấy có nhiều người ngộ nhận mà không hiểu được sự chuyện của mình. Đến khi mọi việc vở lẻ ra thì chúng ta hoàn toàn chịu trận, không có cách gì thay đổi được. Tôi xin được định nghĩa từ cấp độ cạn cho tới sâu dần. Để chúng ta có một thước đo chuẩn mà biết được trạng thái tình cảm của mình đối với mọi người xung quanh.

Giai đoạn 1 : Tình yêu là cái gì đó không định nghĩa được. Vì nó là trạng thái của “tâm”, không phải của lời nói hay ngôn từ. Tất cả những lời bay bổng như là yêu nhau trọn đời, thề non hẹn biển…đều là không có thật. Có những người thật lòng không muốn nói, nhưng mà họ phải nói bởi vì có những người muốn nghe. Có lần 1 anh bạn thân hỏi tôi rằng : “Tại sao mày lại thương nhỏ đó ?” Tôi ngớ mặt ra mà trả lời : “À, ờ, thì…thì thương là thương chứ còn tại sao mà mày hỏi.” Tình yêu là như thế, nó không có lý do nên không có lời để giải bày. Đó là việc của tâm thức, không phải là của ngôn từ.

Nói không lý do như vậy là đứng trên mặt lý luận, chứ thật ra nó được khởi sinh từ “bản năng sinh tồn” và “bản năng hưởng thụ” mỗi con người. Vì vậy mà tình yêu có nhiều đòi hỏi khắc khe của nó. Thứ nhất, về hình thể người đó dù không đẹp thì ít ra cũng phải lọt vào con mắt của mình. Sau đó mới là tính tình, phong cách, văn hóa… có hợp “với mình” hay không. Rồi nó mới phát triển dần lên thành cái “tình yêu” mà chúng ta thường gọi. Như vậy, toàn bộ quá trình hình thành và phát triển của “tình yêu” đều dựa trên “cái tôi, cái bản ngã” của mỗi người. Chính vì thế mà chúng ta hay gọi “bản chất của tình yêu” là ích kỷ. Nó phải đáp ứng được bản năng sinh tồn và bản năng hưởng thụ thì nó mới tồn tại. Nếu không thì…ô la la…ai yêu rồi sẽ hiểu. :D Điểu này đúng cho mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp, mọi chủng tộc…của loài người chúng ta. Đây là giai đoạn của tình yêu nam nữ.

Giai đoạn 2 : Sau khi đã phát triển qua giai đoạn này thì họ chính thức kết hợp với nhau hình thành nên cái gọi là “mái ấm gia đình”. Chỗ này thể hiện “bản năng sinh hoạt bầy đàn” của loài người. Lúc này sẽ có thêm những đứa trẻ chào đời, có thêm những mối quan hệ khác phải chu toàn như là gia đình nội ngoại hai bên…Lúc đó chữ “tình yêu” tiếp tục phát triển lên thành “tình cảm gia đình” hay còn gọi là “bổn phận” con người. Có những người trách nhiệm thì chu toàn hết “bổn phận” của mình, có những người không đủ trách nhiệm thì không chu toàn hết “bổn phận” đó. Nó đi theo “tâm ý” chứ không phải theo khả năng của họ. Người không đủ trách nhiệm thì dừng lại ở mức bản năng sinh tồn và bản năng hưởng thụ ban đầu. Có những giai đoạn bản năng này “mạnh lên”, nó sẽ thúc đẩy họ đi tìm những cái đẹp, cái mới để thỏa mãn yêu cầu của nó. Hoặc khi đang yên, đang lặng thì có những “yếu tố bên ngoài” kích vào làm cho nó trổi dậy và được tăng cường “mạnh mẻ”. Quá trình này vẫn do “cái tôi, cái ngã” ham muốn của mỗi người quy định.

Giai đoạn 3 : Những người chu toàn hết “bổn phận” của mình. Nghĩa là họ đã dành trọn vẹn tình yêu của mình cho gia đình thì sẽ có 2 trường hợp xảy ra. Thứ nhất là họ dừng lại ở đây và một cách tự nhiên, “bản năng hưởng thụ” sẽ trổi dậy, thúc đẩy họ đến những điều sa hoa, lợi dưỡng; thế là họ làm bậy, ảnh hưởng ngược lại cái “bổn phận” mà họ đã chu toàn từ trước và phải trả thêm hậu quả cho những việc làm quá đáng về sau. Thứ 2 là họ tiếp tục phát triển cái “tình cảm gia đình” của mình thành tình yêu chòm xóm, láng giềng, cộng đồng, xã hội...

Giai đoạn 4 : Những người đạt đến cấp độ này, trí tuệ và đạo đức rất là vững. Họ sẽ tiếp tục phát triển “tình cảm gia đinh” của mình thành tình yêu non sông gấm vóc, quê hương, đất nước, nhân loại…cho tới vô hạn. Chỗ này không phải là họ tham lam không biết đủ. Có nhiều người tham không bao giờ biết đủ cho cái tôi của mình; có người thì tham, chắc mót từng niềm vui, từng hạnh phúc nhỏ cho những người xung quanh, cho quê hương, đất nước…Cái “tham” của họ là giống nhau về cường độ nhưng lại khác nhau về đối tượng hướng đến. Ấy cũng là sự khác nhau giữa tham vọng và lý tưởng. Những người biết có lý tưởng, khi có đủ phước duyên sẽ là những nhà lãnh đạo lỗi lạc của tổ chức, của cộng đồng…Là chỗ tựa nương cho tất cả mọi người chứ không chỉ là cho gia đình, bạn bè người thân họ. Người này luôn thấy rõ mục tiêu, lý tưởng rộng lớn ở trước mặt và họ có được cái tỉnh táo để dẫn dắt cho bản ngã của mình rộng lớn ra. Nhờ vậy mà họ luôn phát triển đạo đức, trí huệ, năng lực…ra vô hạn.

Đó là toàn bộ quá trình phát triển tình cảm của con người, bắt đầu từ cái sơ khởi ban đầu được gọi là “tình yêu”, cho đến những tình cảm cao đẹp rộng lớn hơn sau này. Đọc đến đây nhiều người thấy sao cuộc đời ngợp thở vậy, lúc nào cũng phải căng sức chiến đấu với cái ngã của mình, nếu không là nó sẽ dắt mình làm những chuyện tầm bậy, rồi gây ra đủ thứ khổ sở, sao mệt mỏi quá vậy ? Thực ra không phải thế, tình hình không đến nỗi bi quan như vậy. “Bản năng con người” ai sinh ra cũng có, nó cũng là nền tảng, là phương tiện để chúng ta tìm tòi, học hỏi và phát triển. Chỉ có điều, hễ để không là nó chạy bậy, bản chất của nó là như thế. Cho nên cần phải có trí tuệ để dẫn dắt nó, phải nắm được dây cương để lèo lái nó chạy đúng quỹ đạo. Người không trí tuệ sẽ để nó chạy tự động, kéo lê người ấy đến với những hành động sai lầm. Cuối cùng thì họ cũng phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra. Chúng ta cần phải hiểu để mà vận dụng.

Khi một người đã quen làm chủ bản ngã của mình, trí tuệ của họ rất là sáng. Nó chính là vitamin đề kháng an toàn ngăn không cho bất cứ điều bậy bạ, cám dỗ nào tác động được đến họ. Họ làm việc gì cũng thấy đến kết quả cuối cùng và những hệ lụy liên quan của nó. Những người như vậy rất ít phạm sai lầm, hầu như là không có. Cái này tùy theo khả năng của mỗi người mà phát triển. Ai cũng có khả năng phát triển nó ra vô hạn dựa trên quy luật của nó. Phân tích trên lý luận thì thấy trọn vẹn và dễ hiểu, nhưng thực ra trong cuộc sống nó là một quá trình dài. Tôi nêu ra toàn bộ quá trình như vậy để chúng ta nhìn vào mà biết được “vị trí” của mình ở đâu.

Đó là nói về tình yêu nam nữ, quan hệ gia đình…Nếu mở rộng ra, tiến trình này cũng đúng với mọi môi trường quan hệ khác. Môi trường làm ăn kinh doanh, môi trường quan hệ bạn bè…Nó đều tuân theo quy luật đó. Quy luật cái “tâm” làm chủ “cái ngã” hay là “cái ngã” làm chủ cái “tâm” mỗi con người.

Áp dụng vào trường hợp của Chị Ái My thì cho tôi xin được góp ý đôi điều. “Tình yêu” của chồng Chị với gia đình có lẻ đã phát triển đến cuối giai đoạn 2 hoặc là đầu giai đoạn 3. Điều này thì tôi không biết chắc nhưng Chị thì hoàn toàn có thể. Nếu vậy thì nguyên nhân là do cái ngã của Anh đã dắt Anh chạy bậy, hoặc cám dỗ bên ngoài đã kích vào làm cho nó bị dấy động, không còn thích an ổn nữa. Anh sẵn sàng chơi một canh bạc tất tay để đánh đổi một điều chưa hề biết trước được. Điều mà những người có IQ thương trường không bao giờ làm. Nói như vậy không có nghĩa là lỗi hoàn toàn ở Anh. Nếu như nguyên nhân là do cái Ngã của Anh được thỏa mãn, rồi nó nổi lên, đi tìm những điều mới lạ thì chính các Chị là nguyên nhân đã vỗ béo cho cái Ngã ấy. Thứ lỗi cho tôi nếu có gì mạo phạm, thật lòng tôi không có ý đó.

Chỗ này nhiều người hiểu lầm là phải cho nó thiếu, nó đói thì mới quản nó được. Có người còn bảo rằng : “Tình yêu : để cho nó đói thì nó sẽ sống, cho nó ăn no thì nó sẽ chết”. Nghe có vẻ rất là đúng nhưng nếu là tôi, tôi sẽ cho nó ăn no đầy đủ rồi chết một cách đàng hoàng, còn hơn là để cho nó sống mà bị suy dinh dưỡng. Không cần phải cực đoan như vậy. Chúng ta chỉ cần hướng cho bản ngã của mình rộng lớn hơn, đến những điều tốt đẹp. Nó sẽ tự động chữa được những khuyết điểm xưa nay của nó. Không cần phải đối với nó 1 cách mưu toan đầy tính toán như vậy. Không kết quả gì đâu.

Xin Chị hãy bình tâm Chị nhé ! Thấy rõ nguyên nhân mà giải quyết mọi chuyện. Đừng chỉ đổ lỗi cho Chồng mà gây thêm nhiều thương tổn. Tôi nghĩ Chị đã nói những điều cần nói với Anh ấy. Nhưng Chị cũng hoang mang không biết là Anh có quay đầu hay không. Theo tôi thấy thì tình cảm của Anh đối với người yêu đang ở trên đồ thị đi lên. Nó sẽ không đi xuống khi mà chưa tới đỉnh. Khi cái Ngã đã cho đó là cái đỉnh của an vui hạnh phúc, nó sẽ cắm đầu lao tới bất kể những cái giá phải trả. Đó chính là sức mạnh của bản ngã. Chỗ này có người nói là : “trái tim chạy ngược lên đỉnh đầu, mắt nhắm mà băng vùng giông bão”. Đến lúc này thì lý lẻ của chúng ta không còn tác động vô được nữa. Nó do Nghiệp mỗi người quy định. Như đã gieo cái Nhân “tình yêu” thì phải có cái Quả của nó. Nhân mà đã có thì không thể không có Quả. Hoặc là sẽ lên bờ xuống ruộng, hoặc là một mái ấm gia đình. Còn mái ấm gia đình đó an vui hay bất hạnh là do những cái Nhân khác nữa, không chỉ đơn thuần do cái Nhân “tình yêu”.

Xin hãy bình an Chị nhé ! Cuộc đời này còn có quy luật của Vô Thường. Nếu như chén hạnh phúc chúng ta đã uống cạn, duyên nợ chúng ta đến lúc dừng. Thì xin Chị đừng cố quá sức, chỉ để thêm mệt mỏi rồi gục ngã. Hãy bình thản chia sẽ thật lòng với Anh. Nói với Anh về tình yêu của Chị. Về nỗi lòng Chị dành cho Anh ấy, cho gia đình cho họ hàng 2 bên và cho cả người yêu Anh nữa. Chị dạm hỏi để cho Anh tự nhìn lại tình cảm của mình. Đừng nhồi nhét cái ý của mình vào cái não đang loạn của Anh, Chị nhé ! Phản tác dụng đó.

Đối với người yêu của Anh. Xin Chị hãy yêu thương Chị ta nữa ! Bởi vì với bản ngã mỗi con người, chúng ta đều bình đẳng như nhau. Ai cũng mắc nợ “cái ngã” của mình như thế, tất cả đều Khổ như nhau hết Chị à. Hãy dùng “tình yêu chân thật” để xoa dịu, hóa giải nó. Xin các Chị hãy biết yêu thương nhau. Hãy đối xử với nhau công bằng trong tình thương yêu và từ ái. Xác lập được trạng thái như vậy, Chị sẽ biết cách nên hay không nên, nói hay không nói những gì với Chị ấy. Trường hợp nào cũng hãy sống bằng trọn “tấm lòng” của mình. Chị sẽ thấy thanh thản về sau. Nếu có đau thì xin Chị hãy lặng lẻ khóc và chấp nhân nỗi đau của mình. Hành động đúng sẽ giúp Chị vượt qua tất cả. Hoặc có khi phẩm hạnh đó đủ mạnh, duyên phước của Anh Chị vẫn còn, nó sẽ giúp Anh tỉnh thức quay lại với quỹ đạo gia đình. Điều đó còn phụ thuộc vào nhân duyên của Anh Chị. Hãy ghi nhớ những điều này Chị nhé !

Tôi xin trọn lòng nhắc lại với toàn thể Chị em phụ nữ : “Đừng nghĩ rằng mình sống đúng, sống tốt với chồng, con là sẽ được hưởng hạnh phúc. Cái đúng, cái tốt như vậy chỉ là để giải quyết nhu cầu của gia đình các Chị, của bản thân các Chị. Các Chị hãy yêu, hãy thương đến cả chòm xóm, đồng loại, giống loài…thì mới là cái Nhân cho hạnh phúc thật sự. Đừng ảo tường rằng mình chỉ mong có được hạnh phúc đơn sơ, một mái ấm nhỏ, yêu thương chồng con hết mực là đủ. Như vậy thì tất cả Chị Em trọn tình, trọn nghĩa với gia đình đều đã được hạnh phúc hết rồi. Hãy coi chừng cái chu toàn, tốt đẹp đó đang phục vụ cho “cái ngã” của các Chị; đang vỗ về cho cái Ngã không bao giờ biết đủ của các Anh. Điều Chị làm các Anh sẵn sàng đón nhận, nhưng các Anh không hiểu hết cho những vất vả của Chị đâu. Lỗi không phải do các Anh ấy, mà do chính tay các Chị đã giết chết căn lành, tiêu diệt tài năng và bản lĩnh của người đàn ông. Đáng tiếc lắm Chị ạ ! Các Chị làm như vậy là không sai, nhưng nó hoàn toàn không đủ. Các Chị hãy lo toan chu toàn bổn phận với các đấng ông Chồng nhưng cũng hãy thỏ thẻ, định hướng cho các Anh ấy đừng rơi vào ngã mạn, đừng dạy cho các Anh lối sống dễ dải mà rơi vào sai lầm. Các Chị cũng vậy. Còn bao nhiêu là bổn phận với quê hương, đất nước...Hãy xây dựng, cổ vũ các Anh thành những người đàn ông của gia đình, thành những Anh tài của đất nước. Như vậy thì mới xứng đáng là những Đấng Phu Nhân của những Bậc Anh hùng. Đây chính là đảm bảo duy nhất cho hạnh phúc tròn đầy của cả Anh và Chị. Tất cả mọi tỗi lỗi trên đời đều là do vị kỷ mà sanh ra. Tất cả mọi an vui có được đều do nhân vị tha mà khởi xuất.”

Đó là lỗi cơ bản về mặt quan điểm. Mong rằng tất cả chúng ta cùng xét lại. Tóm lại, có vài điều quan trọng tôi muốn chia sẽ với mọi người :

- Bản chất của tình yêu là ích kỷ, nó được quy định bởi bản ngã mỗi con người.

- Nếu như tình yêu là trạng thái của tâm thì hạnh phúc đúng nghĩa là có được một nội tâm an tịnh. Nghe có vẻ đơn giản nhưng thật sự là không dễ chút nào. Có người chấp nhận từ bỏ cả thân mạng, tiền tài, danh vọng, sự sản trên đời…để có được nó mà vẫn không có được. Mong mọi người suy xét kỹ. Nó khác với những người có Phước. Người có Phước có thể tiền tài vật chất đầy đủ, danh lợi tình yêu đều không thiếu, nhưng họ không có được hạnh phúc đúng nghĩa. Những người này còn nhiều tham lam và sân hận, thường hay mắc vào những sai lầm. Có những người còn nghèo nàn thiếu thốn nhưng tâm hồn của họ thật an nhiên, lúc nào cũng sẵn tiền hoặc cái tình đề trao cho người khác. Có khi họ giàu sang quyến thế nhưng lúc nào cũng kín đáo khiêm cung, đi đâu cũng đem lại an lạc cho đời. Những người như vậy tuy khác nhau về Phước nhưng “cái an” trong lòng họ là như nhau. Lại có người, tiền tài đầy đủ nhưng lúc nào cũng cảm thấy thiếu, có khi là lo sợ bất an. Có khi người ta được chìu chuộng thương yêu, nhưng mà vẫn cứ thấy nghi ngờ, không tin tưởng người thân bên cạnh. Chỗ này nhiều người không hiểu cho là bản chất họ đã thay đồi, không chấp nhận rồi sinh ra đủ thứ chuyện. Nhưng thực ra không phải như vậy, đó là một tình trạng bệnh lý. Tình trạng bản ngã đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tâm. Chỗ này chúng ta dùng lý lẻ họ sẽ không hiểu. Bởi vì chúng ta không hiểu họ, người như vậy trí tuệ tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, họ lý luận tính toán còn giỏi hơn chúng ta. Nhưng chịu sự chi phối hoàn toàn của bản ngã. Hoặc là họ trời ơi không ai chịu nổi. Hoặc là họ tham sân cực độ dẫn đến thất bại thảm hại hoặc có khi là điên loạn. Chúng ta cần phải hiểu để mà giúp cho họ. Khéo léo dàn xếp cho họ làm những chuyện phước lành. Chỗ này tùy trường hợp tôi không thể diễn tả hết được. Chủ yếu là dẫn dụ cho “tâm” của họ cảm lại được cái tình thương, tình người. Sau đó mới nhẹ nhàng chia sẻ cùng họ. Tránh trường hợp nhồi nhét thuyết phục, sẽ dẫn đến hơn thua không hiêu quả. Hoặc tệ hơn là chỉ trích phê phán, sẽ thổi bùng ngọn lửa của chiến tranh, để lại nhiều tan thương mất mát. Còn như họ đã làm chuyện tổn Phước thì chúng ta không thể giúp được nữa. Lúc này hãy im lặng cầu cho họ an lành. Đó là nguyên tắc về Đức và Phước của con người. Đức như là cái bồn chứa mà Phước như là dòng nước vậy. Bồn nhỏ thì chứa ít nước, bồn to thì chứa nhiều nước. Bồn to mà không có nước thì cũng không được lợi ích gì; còn bồn nhỏ mà nước nhiều sẽ gây vỡ bồn hoặc là chảy tràn ra, để lại những hậu quả không thể lường trước được. Đây chính là chiếc gương để chúng ta soi vào. Nhìn vào đó sẽ thấy mình thật sáng tỏ, biết là mình đang yêu hay không yêu, biết mình đang hạnh phúc hay là đang có Phước. Người có Phước nhưng có thể không hạnh phúc. Người hạnh phúc có thể Phước chưa nhiều, không đem được nhiều lợi ích cho người khác mặc dù họ an lành trong mọi chuyện. Chúng ta cần hướng đến cả hai, cân đối mà xây dựng cái bồn Phước Đức cho mình. Không còn mù mờ lầm lẫn chỗ này nữa.

- “Tình cảm” con người là có thật; nó đủ bao trùm hết thảy mọi điều, mọi đối tượng trong cuộc sống. Cái này do chúng ta “làm chủ” được bản ngã mình và định hướng cho nó mở rộng ra.

- Giận dỗi nghĩa là đem tội lỗi của người khác mà hành hạ bản thân. Chị đã không hề gào thét với Anh nhưng rất tiếc là Chị vẫn gào thét Chị. Kết quả thì Chị đã thấy.

- Tham lam nghĩa là vay mượn ở nơi khác để phục vụ, trả nợ cho cái Ngã của mình. Hệ quả là nợ nần chồng chất, rồi sinh thêm lãi, lãi mẹ sinh lãi con; nai lưng ra trả hoài không hết.

- Người biết dẫn cho cái Ngã của mình rộng lớn ra thì sẽ có được an vui hạnh phúc rộng lớn ra. Người biết dẫn cho cái Ngã của mình ra vô tận thì sẽ được hưởng niềm an vui tuyệt đối của “tình yêu chân thật”. Không 1 thử thách, cảm dỗ nào có thể lung lay được họ. Người như vậy luôn chiến thằng được mình, đi đến đâu cũng là nguồn hạnh phúc cho cuộc sống.

- Đạo đức là cội rễ của an vui. Ở đâu thiếu đạo đức, ở đó có bất hạnh.

- Tội lỗi không phải là địa ngục. Tội lỗi là người Thầy giáo dục của chúng ta.

- Không biết tội mới là địa ngục. Không biết tội chính là kẻ thù của Đạo đức.

Áp dụng : Trong lúc Chị giải bày phân trần với Anh, Chị đã dùng cái tâm gì ? Với cùng những lý lẻ đó có 2 trường hợp xảy ra :

Trường hợp 1 : Chị muốn Anh dòm lại sự thật cộng với tâm tranh giành hơn thua với người yêu của Anh ấy. Cái này do bản ngã sợ mất Chồng của Chị điều khiển. Nhân hơn thua đó đã rớt vào trong lòng Anh, dẫn đến kết quả là Anh so đo hơn kém và nói rằng : “Chị ấy rất là hay, sao mà Chị lại ích kỷ như thế ?”. Câu này là do cái ngã của Anh cảm nhận và kết luận, nó bao gồm cả bản chất tham lam kết hợp Nhân so đo trong đó. Mặc dù những điều Chị nói hoàn toàn là sự thật nhưng vẫn dẫn đến những kết quả bi thương, bởi vì thiếu cái Nhân từ ái.

Trường hợp 2 : Chị muốn Anh dòm lại sự thật cộng với cái tâm yêu thương, công bằng cho tất cả. Chị sẽ hướng cho Anh dòm lại chính mình, chia sẻ cùng Anh rằng Chị đang như vậy đấy, Anh đang như vậy đấy, người yêu Anh vậy đấy, tất cả chúng ta đang như vậy đấy. Anh xem lại rồi quyết định công bằng. Dù thế nào Chị cũng yêu thương Anh. Ngay tại đó “tâm” của Chị sẽ được cởi trói, Chị sẽ được cái an của tấm lòng vị tha, chưa cần biết kết quả sau này. Và cứ hành theo đúng như vậy, mọi thứ đều sẽ được hóa giải. Rất tiếc chỗ này Chị chưa làm được.

Đó là tất cả tâm sự tôi muốn chia sẻ cùng Chị. Hãy giữ mình trong một cái tâm an, rồi nhẹ nhàng vượt qua tất cả. Hãy làm hết trách nhiệm của mình, làm hết bổn phận và tình yêu. Rồi cười thoảng với mọi điều xảy đến. Có những chuyện chúng ta biết rất rõ, nhưng không ai có thể thoát ra được. Đó là lúc Vô Thường kéo đến, nó sẽ giống lên hồi chuông cảnh tỉnh, sắp xếp lại mọi thứ theo đúng lẻ công bằng, hãy lui về đúng vị trí của mình Chị nhé. Đừng ráng sức mà chống lại nhân duyên, hãy nên khéo léo vận dụng nó. Mong thật nhiều an lành đến cho Chị !

Đó cũng là những điều tôi gởi gắm đến tất cả mọi người. Mong sẽ ngày càng ít đi những hoàn cảnh bi thương như các Anh, các Chị. Đã quá nhiều nỗi đau ở trên đời ! Bài này dựa trên quan điểm lý tính của khoa học, kết hợp vào thực tế cuộc sống. Nó trả lời cho tất cả mọi câu hỏi, nó là quy luật của thế gian, bao hàm đầy đủ mọi căn nguyên cớ sự của cuộc đời. Ai cũng có thể tìm thấy câu trả lời của mình trong đó, bất kể là trong môi trường quan hệ nào: “Hết thảy mọi tội lỗi trên đời đều là do vị kỷ mà khởi sanh. Hết thảy mọi an vui có được đều nhân vị tha mà khởi xuất.” Câu kết này quan trọng đến nỗi tôi phải lặp lại nó một lần. Và chúng ta hãy sống như lời của một nhà hiền triết, để có thêm nhân lành cho cuộc sống an vui :

Người thương Người bao nhiêu cũng là thiếu

Người ghét Người chút xíu cũng là dư.

Hy vọng những người có duyên đọc thấy bài viết này, áp dụng được vào cuộc sống đời mình. Đem lại lợi ích cho bản thân, cho gia đinh và cho nhiều người khác. Mong một mùa Giáng Sinh an lành cho tất cả, Chúa trên Trời sẽ che chở cho chúng ta, những người luôn đại diện cho hạnh nguyện của Người.

Cảm ơn Tòa soạn VnExpress !

(Ngày 22-12-2010)

Đó là tình yêu của thế gian. Xin Cô xét lại xem, mình đã đi đến giai đoạn nào của “tình yêu”, và có cài nhìn đúng đắn về nó. Có những người có trái tim rộng lớn bao la và “tinh yêu” của họ cũng như thế (cuối giai đoạn 3 + giai đoạn 4). Không nên vì sự thất bại của mình mà kết tội “tình yêu”, chụp mũ luôn cả những người như thế. Thiện tai…Thiện tai... kinhle kinhle
Còn thế nào là “tình yêu xuất thế gian” ?

- Tình Yêu của Phật.

Nói tới tình yêu của Phật thì con không biết dùng từ nào diễn tả. Tình yêu của Người thiêng liêng vượt hẳn mọi ngôn từ. “Trí tuệ” và “cảm nhận” phàm trần của chúng sinh không thể với tới được. Kinh Kim Cang dạy rằng :

- “Này Tu Bồ Đề, đối với các Đại Bồ Tát thì nên hàng phục kỳ tâm như thế này: 'Đối với tất cả các loài chúng sinh, hoặc sinh ra từ bào thai, hoặc sinh ra từ trứng, hoặc sinh nơi ẩm thấp, hoặc do biến hóa sinh ra, hoặc có hình sắc, hoặc không có hình sắc, hoặc có tư tưởng hoặc không có tư tưởng, hoặc chẳng có tư tưởng cũng chẳng phải không tư tưởng, ta đều độ nhập cho vào Vô dư Niết Bàn. Như vậy, diệt độ vô lượng vô biên chúng sinh, nhưng thật không có chúng sinh nào được diệt độ.

Còn Bồ Tát Phổ Hiền thì dạy rằng : “Ta xem trong khắp Tam Thiên Đại Thiên thế giới, không có nơi nào mà Chư Phật chưa từng bỏ thân mạng để cứu độ chúng sinh.”

Như vậy tình yêu của Phật là như thế nào ?
Là vô biên vô tận, là rộng khắp Pháp Biển bao la. Đem tình yêu thế gian của chúng ta so với Chư Phật thì như thế nào ? Có giống như hạt muối đem bỏ vào biển cả ? Nhưng chúng ta đừng vì thế mà đem lòng ngán ngẫm, hạt muối nhỏ bé như thế cũng chứa đủ vô biên vô lượng thế giới. Cho nên Phật dạy : “Cho dù là nước Biển mênh mông vô tận Pháp Giới. Nếu cứ dùng 1 cái xô nhỏ miệt mài mà tát nước, không ngừng nghĩ, không đứng lại, thì cũng sẽ có ngày nước Biển ấy cạn sach”. (nước tham lam, ô nhiễm, ái dục…). Vì vậy nên Phật dạy chúng ta làm Thiện từng chút nhỏ, nếu không thì chẳng ai Giải Thoát được.

Tình Yêu của Phật xuất phát từ tâm Vô Ngã (Vô Ngã độ tha), cho nên tình yêu đó không có giới hạn, không thể khái niệm được. Phật nói : “Hãy thương yêu tất cả chúng sanh mà không cần lý do, không điều kiện, không phân biệt hình tướng, tội phước...cho dù đó là ác quỷ du A Tỳ địa ngục". Nó có giống với "tình yêu hợp nhãn, hợp tính..." mà chúng ta đã nêu ở trên ? Vì vậy, người mới ban đầu học Phật rất là khó. Họ bị kẹt vào "tai, mắt, cảm giác, ý nghĩ..." đời thường nên khổng thể có được 1 chút từ bi của Phật. Nhưng nếu hiểu được nguyên tắc về "tâm" và "tình yêu" thì khả dĩ chúng ta có thể làm được. Vì vậy mà trong thực tế chúng ta thấy vẫn có những người đạt đến giai đoạn tình cảm thứ 3 + 4, thậm chí có những người đốt giai đoạn vượt bậc (như Bác Hồ chẳng hạn, đem cả cuộc đời mình hy sinh cho dân tộc (quên hẳn hạnh phúc bản thân), giải cứu cho cả 3 nước Đông Dương, công đức của Người thật không nhỏ, nếu không có Bác thì con chết đói từ lâu òi, thời đại bây giờ đi đâu cũng cần có Bác dẫn đường (tiền) :D ).
Chúng ta cùng xem lại cuộc đời của Đức Phật. Từ lúc Người thị hiện cho đến lúc Người nhập Diệt, không giây phút nào là Người không sống vì chúng sinh. Do Phước Đức sâu dày nên từ nhỏ Người đã đựợc sống trong sung sướng. Vua cha vì sợ con buồn sẽ đi xuất gia (theo lời tiên tri của A Tư Đà) nên đã xây cho Người 3 cung điện nguy nga tráng lệ; đầy đủ mọi của ngon vật quý, kẻ hầu người hạ...để cung phụng cho Người. Ấy vậy mà Người đâu màng đến, lúc nào cũng trầm tư suy ngẫm về cuộc đời (chúng ta mà được như thế từ nhỏ chắc chúng ta bị đọa lâu rồi :D ). Vua cha lúc nào cũng thương yêu và ra lệnh cho quan quân triều thần ra sức dạy dỗ cho Thái Tử. Thái Tử càng ngày càng lớn lên, càng uy nghi đỉnh đạc, tài đức vẹn toàn. Vua cha rất hài lòng và một ngày nọ Vua gọi con đến bảo :
- "Thái Tử ! Ta rất hài lòng khi thấy con trưởng thành như thế. Nay con đã lớn, lại tài giỏi và được lòng hết thảy triều đình. Ta thì đã già rồi, nay mai con hãy thay ta lên nắm quyền và làm rạng danh cho đất nước"
- "Dạ thưa cha, con rất muốn ở lại làm Vua thay cha làm rạng danh cho đất nước. Nhưng con không thể Cha à. Con có 1 vật quý hằng ao ước bấy lâu. Nếu cha có thể ban cho con, con sẽ ờ lại làm Vua; còn nếu như không thể, xin Cha cho con được xuất gia cầu Đạo."
- "Được, con cần gì con cứ nói. Ta là Vua của 1 nước, cho dù vàng bạc, đá quý, trân châu, mã não,…bẩt kể của ngon vật lạ nào trên đời ta đều có thể sai quần thần đi kiếm, đem về đây cho con."
- "Dạ, thưa cha. Quyền lực to lớn đến đâu rồi cũng mất, danh lợi cùng khắp rồi cũng tan, ngay cả cái thân mạng này rồi cũng không giữ được. Vậy xin Cha có thể ban cho con sự sống mãi : "không già, không bệnh, không chết" ? Nếu như cha có thể ban cho con, con sẽ ở lại mà trị vì đất nước. Còn như cha không thể, xin cha cho con được xuất gia, đi tìm đường cứu Khổ cho cõi đời !" (Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle )
Vua nghe Thái tử báo thế, ngậm ngùi không trả lời được mà trong lòng buồn rũ rượi. Vua bảo :
- “Nhưng còn giang sơn gấm vóc của ta thì sao. Lương dân bá tánh cũng cần có 1 vị minh quân để trông cậy, đem cho họ được cuộc sống an vui hạnh phúc ?”
- Dạ, thưa cha. Như vậy thì con sẽ để lại cho cha 1 đứa cháu. Sau này lớn lên nó sẽ nối nghiệp ngôi Vua. Còn con xin được đi xuất gia, xin cha thuận lòng cha nhé !”
Đến lúc này thì nhà Vua đành chịu, không thể lung lay được ý chí của người con. Nhà Vua đành chấp thuận.
Và thế là Thái tử được dựng vợ gả chồng theo sự sắp xếp của nhà Vua, sau này Người sinh cho nhà Vua 1 đứa con được đặt tên là La Hầu La. Và ngay trong đêm đứa nhỏ chào đời, Người đã từ giã 2 mẹ con mà không lời tạm biệt, cùng với Sa Nặc vó ngựa ruổi rong, vượt thành lặng lẽ trong đêm tối. Chúng ta nghe 1 khúc nhạc để tưởng nhớ về công đức của Người.



Rõ ràng từ đâu đến đây, chúng ta thấy Phật không hề sống cho mình. Người nghĩ gì, làm gì cũng là vì lợi ích chúng sinh. Kể cả việc dựng vợ gả chồng, việc nối truyền hậu thế cho Vua, việc xuất gia tầm Đạo…
Trong lúc Người đi tầm Đạo thì sao ? Trải qua bao gian khổ nhọc nhằn, tìm hết vị Sư này đến vị Sư khác. Dù trong hoàn cảnh nào Người cũng tu tập miên mật, cần mẫn…Nhất là thời kỳ tu Khổ hạnh, Người tu trong rừng gai gió độc, ăn trái chua củ đắng qua ngày, có khi lại nhịn ăn nhịn thở, đem thân mạng mình ra để đánh đổi Chân Lý…Người đã trải qua kiếp sống như vậy những 6 năm trời (cỡ con chắc chừng 6 tháng là đức bóng :( ). Rồi cũng đến lúc Người kiệt sức mà Chân Lý thì vẫn ở đâu xa ? Cũng may nhờ có nàng Sú Cha Ta cúng dường cho bác sữa, nếu không thì không biết hôm nay lấy ai để con lạy. Thiện tai…Thiện tai… kinhle kinhle
Rồi Người ăn uống lại bình thường, khôi phục lại sức khỏe tinh thần minh mẫn. 5 anh em Kiều Trân Như vì thế mà hiểu lầm Phật, tưởng rằng Phật đã thoái thất ý chí, không đi theo phò trợ cho Người nữa.
Và lần này Người quyết quay lại bằng con đường Thiền Định. Trước khi vào nhập Định dưới cội cây Bồ Đề, Người đã phát nên lời thệ nguyện :
“Nếu không đạt được thành Chánh Giác, cho dù là thịt nát xương tan, ta cũng không rời khỏi chỗ này”.

Sao Phật thích đem thân mạng của mình ra đánh đổi, cũng may là “thịt chưa nát xương chưa tan”. kinhle kinhle Trong lúc Thiền Định; Ma Vương, quỷ xứ, Thiên Thần, Thác Bà, cô hồn, các đảng, …hiện ra đủ thứ loại để quấy nhiễu Người; dọa xoa dưới âm phủ, Ma nữ ở trên trời hiện về đánh phá dữ dội cho Người động tâm mà không thể ra khỏi Luân hồi. Đến giây phút cuối cùng, Người đã vượt qua tất cả, chiến thắng tất cả. Không 1 Nghiệp lực nào, không thứ phiền não nào có thể níu chân Người ở lại cõi Luân Hồi vô tận. Phật đắc thành Đạo quả Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Trở thành Bậc Thầy của Trời Người, được tôn xưng là Đức Thế Tôn. Mở ra trang sử huy hoàng cho thời kỳ Chánh Pháp. kinhle kinhle
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Người thành Phật rồi thì sao ? Suốt 45 năm quảng đời còn lại, Người rong ruổi mọi miền đất nước, khi thì Trúc Lâm lúc thì Kỳ Viên, khi thôn quê lúc thành thị, từ đồng bằng lên miền núi… không có nơi nào là không in dấu chân hóa độ của Người (không biết có xuống địa ngục hay lên Trời không nữa ? Chắc có luôn quá. Phật làm nhiều chuyện khó lường lắm :D )
Cho đến khi Đạo tròn Duyên mãn, Người tuyên bố sẽ nhập diệt vào đêm rằm tháng tư ở bên dưới rừng cây Sa-la. Ngài Anan hay tin đã khóc thương thảm thiết, nài nỉ Phật ở lại với thế gian. Người đã nhẹ nhàng khuyên bảo : “ Ở trên đời sống lâu không có lợi, những việc cần làm ta đã làm. Chánh Pháp đã lan truyền khắp nơi nơi. Các Thầy hãy nương nhờ Chánh Pháp mà tu tập, ắt có ngày thành tựu. Đừng ỷ lại vào ta, sẽ chẳng được chi cả.”
(Người trách nhẹ Ngài Anan như là người anh dạy bảo em của mình, vì biết rằng Ngài Anan luôn đi theo bên cạnh, nghe nhiều hiểu nhiều mà chẳng được thành tựu. Ngài Anan là em của Phật lại luôn được thân cận hầu hạ, cho nên ỷ lại vào Phật, chẳng màng đến việc đắc Đạo :D ).
Và tháng tư trăng sáng ngày rằm, Người đã nhập diệt như lời đã nói, dưới sự tiếc thương của toàn bộ Thánh Chúng.
Lướt sơ lại cuộc đời của Phật, chúng ta thấy một tấm lòng thiêng liêng cao cả, kể từ lúc Người chưa đắc đạo đến cả khi Người đã thành Đạo. Không lúc nào Người không vì chúng sinh. Mang trong tim nỗi Khổ của chúng sinh, mang chúng sinh trong từng hơi thở, trong cả những gian Khổ tu hành…Sống là vì chúng sinh mà sống, chết cũng vì chúng sinh mà chết. Tâm của Người con không sao kể xiết.
Chỉ xin trọn lòng đảnh lễ Đức Thế Tôn !!! kinhle kinhle kinhle
Đức Thế Tôn thật thiêng liêng cao cả
Tâm của Người là Vạn Hữu bao la
Thổi từ bi cho tình thương lan tỏa
Gom Pháp Giới về chung sống một nhà.
Xưa kia Đức Phật xuất gia như vậy đó. Còn hôm nay chúng ta thì sao ? Chúng ta tu hành như thế nào ? Có mang theo nỗi niềm giống như Phật ?
Câu hỏi này mong mọi người xét lại.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
dung phuong đã viết:7. ai?có thễ cho phượng biết?phãi ăn chay. sức khõe phượng ko tốt, cứ luôn bệnh cãm
tự tu ỡ nhà . phãi làm sao?khi tâm chưa dứt lòng oán hận?chán sống?
ko thễ bõ nhà ra đi?khi hoàng cãnh ko dc hành động như thế?
làm người thà chết còn sướng hơn sống?
Tâm loạn thì Cảnh loạn
Đừng uổng phí mong cầu

Đoạn kể về Đức Phật ở trên đã trả lời cho Cô. Tu ở đâu cũng vậy.
Còn Cô muốn chết hả ? Ngay cả khi chết mà còn muốn sướng cho mình. Thiện tai…Thiện tai… kinhle kinhle
Cô thử chết đi, sẽ biết là sướng hay khổ.
Sinh mạng của chúng sinh mà không biết trân quý. Làm việc gì cũng chỉ nghĩ cho mình. Phạm ngay Giới đầu tiên của Nhân đạo Giới. Đừng nghĩ rằng mạng sống của mình, mình muốn làm gì thì làm. Sẽ đọa không có ngày trở lại. Tỷ như Cô có căn nhà, Cô nói đây là nhà của Cô, sống trong căn nhà này chán quá, tù túng quá, ngộp thở quá,…Cô châm lửa đốt. Cô thử đốt đi, xem có ai làm gì Cô không, xem lúc đó Cô sướng hay khổ ? Đó là chuyện thế gian mà đã là như vậy. Còn nếu như hiểu Luân Hồi…
Con mong Cô hãy bình tâm lại, quán xét lại cuộc đời đã qua.
Xem mình đã có lầm lỗi gì, không có lầm lỗi gì ? Đã làm được những gì, chưa làm được những gì ? Rồi thành tâm đảnh lễ, sám hối dưới chân Phật. Và cương quyết hành theo lời đã nguyện.

Niệm Phật một câu. Phước sanh Vô lượng.
Lễ Phật một lạy. Tội diệt hằng sa.

Tổng kết lại, thời gian qua Cô đã làm được những gì. Cô viết bài đầu tiên gởi diễn đàn ngày 28/08/2010 đến nay đã là hơn 5 tháng. Đề tài có hơn 2000 lượt người xem, có tới 266 bài trả lời, chiếm hơn 1/3 tổng số bài viết của box “Nhà Riêng”. Như vậy cũng đủ hiểu mức độ quan tâm và chia sẻ của mọi người với đề tài. Vậy mà sau 5 tháng, đọc thấy những lời trên của Cô, con thật sự thấy nao lòng. Nao lòng không phải vì tiếc rẻ tâm huyết mọi người dành cho Cô (chẳng có ai ở đây như thế). Nao lòng vì Nghiệp chướng Cô quá nặng, mọi người đã dốc hết lòng vẫn không thể giúp được. 5 tháng đã cho chúng ta câu trả lời sáng tỏ. Con có cảm giác Cô đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác.
1. Ban đầu Cô lên mạng đã tạo Duyên cho chuyện tình ngang trái. (vì mình ham vui nè)
2. Khi đau Khổ lại tìm thuốc chữa Khổ (Phật pháp cũng là 1 trong những thứ thuốc đó. Lời khuyên, Kinh điển…cũng như vậy). Hồi nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, khi lớn… (vì mình tránh Khổ nè)
3. Chữa không khỏi nó lại đau, lại than thân trách phận và đặt ra hàng loạt câu hỏi : tai sao? Vì sao? Có cách nào ?...giống như trên. (lại vì mình nữa nè)
4. Tham, sân…còn đầy đủ và tiếp tục hành trình đi diệt Khổ. (vì…con không dám nói nữa :D kinhle kinhle )
………………………………………………………………...
Bắt đầu Cô đã sai, giải quyết Cô cũng sai, và……….
Con mong Cô hãy thật lòng trả lời câu hỏi mà con đã đặt ra ở trên :
Cô đến với Phật đạo là vì lý do gì ? Có mang theo nỗi niềm giống Chư Phật ?
Trả lời thông câu hỏi này khả dĩ Cô mới đi vào Đạo. Nếu không thì cũng chỉ đứng ngoài cửa, cho dù là xuống tóc đi tu.
Trong những ngày qua, con chẳng thấy Cô chia sẻ quá trình tu tập. Chẳng nghe Cô kể về những việc Cô đã làm. Đã làm được những gì, chưa làm được những gì, gặp phải khó khăn gì ?...
Sửa chữa sai lầm bằng 1 phương cách sai lầm, kết quả chỉ dẫn tới sai lầm. Bằng chứng là :
dung phuong đã viết:những gì xãy ra sung quanh chị
quã báo những người làm ác. từ từ hậu quã hiện ra với gia đình họ
và phãi công nhận một đều. đời nay làm ác là bị quã báo liền đó.
chĩ vài năm thôi đó chị muống kễ đễ em hiễu rầng. tu. và học đạo. cái nào cũng là tu
có nhiều người cứ đi chùa rồi về làm ác?
hoặc miệng nói tui ăn ỡ lấy đức đễ lại cho người thân
nhưng lại đi hại người ta
còn có nhiều người, người ta ko nói gì. âm thầm sống và giúp đỡ mọi người
người ta ko có đều kiện đi chùa. nhưng thâm tâm cũa người ta có phật trời minh chứng

nhiều người sống đau khỗ. hằng đêm khóc thầm. và cầu nguyện
làm ác sẽ gặp ác
và những người xấu. họ luôn luôn dc sống lâu. sống đễ tạo nghiệp ác đó em
Nếu hiểu được Chư Phật, nếu niệm Phật được thanh tịnh, Cô sẽ không có nhiều “niệm” phân biệt như thế. Tất cả đều chỉ là “vọng tưởng”. Có thể Cô thấy lỗi của người là để răng nhắc lỗi của mình. Tinh thần cầu thị như vậy thật là tốt. Nhưng như thế vẫn chưa phải từ bi của Phật. (vì còn ẩn chứa vị kỷ ở trong tâm). Nếu nhìn vào toàn cõi Luân Hồi, Cô sẽ thấy chúng sinh nào trong đó cũng Khổ, ngay cả là Chư Thánh trên trời, tất cả chung 1 nhà Cô nhé !
Không ai có thể tự mình gây tạo Nghiệp. Chỉ có người không biết dừng nó lại.

Cho con biết im lặng
Không nói lỗi của người
Chỉ lặng lẻ dùng lời
Cầu cho người hết lỗi.

Mọi người đã lo lắng cho Cô nhiều. Cô hãy nương nhờ tha lực đó mà tịnh tu. Đừng để cho Nghiệp chướng quấy nhiễu. Sẽ tổn hại phước đức mà không thể tiến tu. Nghiệp Lực > Phật Lực thì Chư Phật cũng không thể giúp cho Cô.

Tóm lại, cần quán xét lại 2 điều sau :
1. Vấn đề :
- Cô đã gặp phải vấn đề gì ? Tại sao lại xảy ra vấn đế ấy ?... (Chú gì đó chỉ là chiếc gương, soi cho Cô thấy tâm của mình. Chú ấy không phải là vấn đề, đừng đổ thừa cho chú ấy tội nghiệp. Thiện tai…Thiện tai… kinhle kinhle )
2. Cách giải quyết vấn đề :
- Cô đã làm gì để giải quyết vấn đề ? Vấn đề đã được giải quyết tới đâu ? Chỗ nào đã làm được, chỗ nào chưa làm được ?...
* nên nhớ : Cô hãy dọn mình cho sạch sẽ trước khi bước vào cửa nhà Phật.
Tất cả tham, sân, si, ái dục, nhiễm ô,…đều hãy bỏ bên ngoài. Cầu Đạo với tinh thần hướng thượng, không mảy may 1 chút nghĩ cho mình (dù là 1 gram cũng không được). Nếu còn vướng lại chút xíu nào, đời tu của Cô coi như uổng phí. Xem lại 4 sai lầm mà con đã nêu ở trên, và cẩn trọng trong cả cách Cô báo hiếu với gia đình. Bi kịch của Cô Ái My còn là 1 ví dụ còn nóng hổi. Thiện tai…Thiện tai… kinhle kinhle

Mọi người vì thương Cô nên đã lo lắng cho Cô nhiều. Cho dù thế nào thì họ cũng không sao cả, vì họ mang đến tấm lòng vị tha chia sẻ. Chỉ có hơi chút kẹt là đẩy Cô vào sự “dễ dải tìm cầu”. (giống như Ngài Anan đã ỷ y vào Phật). Nhân Quả bù qua sớt lại thì họ vẫn còn dư. Còn Cô thì đã thọ ân của mọi người, cho nên hãy sống cho xứng đáng. Hãy chiến đấu và chiến thắng bản thân, trở thành sứ giả của Chư Phật. Đừng mãi lo thị phi vướng bận, sẽ không lợi ích gì cho Cô.

Thắng người và thắng mình
Thắng mình tốt đẹp hơn
Ai chiến thắng chính mình
Nội tâm luôn an tĩnh.

Dù Thiên, Thần, Thác Bà
Ma Vương hay Phạm Thiên
Cũng không làm gì được
Người tự thắng dương thế.
(Kinh Pháp Cú)

Hôm nay con gắng chia sẻ hết những điều mà Cô thường hay hỏi. Hy vọng là Cô sẽ tìm thấy câu trả lời. Thật rõ ràng tường tận và sáng tỏ. Mong cho Cô sẽ không còn phải hỏi những câu đó. Tinh tấn tiến tu và có được nhiều an lạc. kinhle kinhle

Sám Hối :
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Hôm nay con đã nói quá nhiều, thể nào cũng mắc tội vọng ngữ. Nhưng mỗi mỗi một từ, con đều mong cho Cô ấy tỉnh ngộ. Xin Chư Phật từ bi gia hộ !! Nếu có thể, xin cho con được chia sẻ 1 phần tội, Nghiệp của Cô ấy; để cho Cô mau sớm trả hết Nghiệp, đoạn dứt hẳn mọi “tham sân si”, đi vào Chánh Đạo. Trở thành chỗ tựa nương cho tất cả mọi người. Con nguyện ở lại Ta Bà để chia sẻ tất cả Tội, Nghiệp của chúng sinh, cho dù là đời đời kiếp kiếp. Xin Chư Phật gia hộ chứng minh.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle
Chúc các Sư Thầy, Sư Cô…thân tâm thường an lạc, giác tuệ luôn sáng ngời.
Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle


dung phuong
Bài viết: 393
Ngày: 28/08/10 00:27
Giới tính: Nữ
Đến từ: japan

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi dung phuong »

hôm nay. phượng đọc rất nhiều. và chĩ biết nói lời cám ơn các bạn
cám ơn rất nhiều. trong thời gian qua, đã bõ công viết lời dạy cho phượng
và đọc những dòng nhật ký cũa phượng
thật tình. phượng đã làm phiền đến các bạn diễn đàn phật pháp rất nhiều
xin đừng buồn giận phượng
cuộc sống quá nhiều phiền lụy. khiến cho phượng ko dc vui
nên đã súc phạm đến các bạn. và mang tội với các bạn
phượng sẽ tự mình kiễm điễm lại lời nói cũa phượng
xin lỗi các bạn. và cám ơn các bạn
chúc các bạn diễn đàn một năm mới vui vẽ. gia đình hạnh phúc
vạn sự như ý


Không biết
Bài viết: 429
Ngày: 23/11/10 22:04
Giới tính: Nam
Đến từ: Việt Nam
Được cảm ơn: 2 time

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi Không biết »

dung phuong đã viết:hôm nay. phượng đọc rất nhiều. và chĩ biết nói lời cám ơn các bạn
cám ơn rất nhiều. trong thời gian qua, đã bõ công viết lời dạy cho phượng
và đọc những dòng nhật ký cũa phượng
thật tình. phượng đã làm phiền đến các bạn diễn đàn phật pháp rất nhiều
xin đừng buồn giận phượng
cuộc sống quá nhiều phiền lụy. khiến cho phượng ko dc vui
nên đã súc phạm đến các bạn. và mang tội với các bạn
phượng sẽ tự mình kiễm điễm lại lời nói cũa phượng
xin lỗi các bạn. và cám ơn các bạn
chúc các bạn diễn đàn một năm mới vui vẽ. gia đình hạnh phúc
vạn sự như ý
tangbong tangbong tangbong =D> =D> =D>
Thiện tai...Thiện tai... kinhle kinhle kinhle
Con chúc Cô, năm mới :

Phước như Long Hải
Thọ tỷ Nam Sơn

Đừng quên con nhé
Cho con lì xì !
(100 Yen thôi, nhỏ tới lớn con chưa thấy tiền Nhật :D )

Con quên nói về chuyện e-mail. :D Sao Cô không xóa nick mail cũ mà tạo lại email khác. Cô chặn email Chú ấy; lỡ mai mốt buồn thương giận ghét, Chú lại dùng mail khác quấy nhiễu Cô nữa thì sao ? Nếu có thể thì Cô hãy đối diện với Chú một lần. Nói với Chú là : "Bây giờ, em đã phát lòng theo Phật. Anh có muốn gì thì đi theo Phật với em !". Xong rồi tranh thủ cơ hội, độ cho Chú vào Vô Dư Niết Bàn. Khỏi xóa, tạo mail mất công. :D Được như vậy thì Phước Đức vô cùng. Nhưng mà lượng sức mình Cô nhé ! Con chỉ là gợi ý vậy thôi. :D

Chúc Sư Thầy, Sư Cô...thân tâm thường an lạc, giác tuệ luôn sáng ngời !!!
Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật !!! kinhle kinhle kinhle


biển tâm
Bài viết: 565
Ngày: 17/09/10 03:17
Giới tính: Nữ

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi biển tâm »

tangbong Kính chúc đạo hữu dung phương năm mới tất cả với, cùng và trong đạo hữu đều mới.
Nguyện hồng ân chư Phật gia hộ cho đạo hữu luôn an vui, bình thản trong Giáo Pháp Như Lai. tangbong


nguynlinhtam
Bài viết: 1141
Ngày: 07/06/10 04:08
Giới tính: Nam

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi nguynlinhtam »



caunguyen caunguyen caunguyen
Chúc chị vui và hết buồn nha chị :">


Nam Mô A Di Đà Phật
vũ ngọc anh
Bài viết: 221
Ngày: 20/12/10 17:39
Giới tính: Nữ
Đến từ: Hà Nội

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi vũ ngọc anh »

Năm mới..chúc bạn đạt đuợc người mình yêu...trong chớp mắt... :D .
Mối tình đã qua là bài học cho mối tình mới.Sau này yêu ai..nếu có cơ hội..lợi mình lợi người.Thì chớp nhoáng ra tay hành động... :D .Như việc mấy ông vua đem quân đánh chiếm thành ý..đánh nhanh thắng nhanh.

Nếu cảm thấy ko có cơ hội thì chớ nảy sinh tình cảm ngay từ phút ban đầu !.Làm khổ nhau thôi !.

Làm việc gì chớ dùng dằng...Đã chơi là phải chơi trực tiếp !.Đã yêu là phải đối mặt !.Ko đối mặt được thì chớ để phát sinh ý thức,sau này thành LUỴ TÌNH !.Phòng bệnh hơn chữa bệnh !.

Đừng bao giờ có khoảng cách trong mỗi hành động !.DÙ là gửi MAIL..nhắn tin nên hạn chế !..Khoảng cách giữa 2 hành động càng lớn thì vọng tưởng càng xâp nhập mạnh.Khoảng cách ko có..thì vọng tưởng ko có cơ hội chen chân vào !...

Vậy tức khắc YÊU ..tức khắc ĐOẠT !... :D .KO đoạt được thì lập tức quay chân bước đi !...
....
Chúc bạn năm mới vui vẻ...
) đời Lý:

caymai.gif
uân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục tiền nhãn quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”.
Ngô Tất Tố dịch như sau:
"Xuân qua trăm hoa rụng
Xuân tới trăm hoa cười
Trước mắt: việc đi mãi
Trên đầu: già đến rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua, sân trước một cành mai”.


dung phuong
Bài viết: 393
Ngày: 28/08/10 00:27
Giới tính: Nữ
Đến từ: japan

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi dung phuong »

người khôn ngoan biết khi nào mình thua và khi nào rút lui


nguynlinhtam
Bài viết: 1141
Ngày: 07/06/10 04:08
Giới tính: Nam

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi nguynlinhtam »

dung phuong đã viết:người khôn ngoan biết khi nào mình thua và khi nào rút lui
:) :) :) :-/


Nam Mô A Di Đà Phật
dung phuong
Bài viết: 393
Ngày: 28/08/10 00:27
Giới tính: Nữ
Đến từ: japan

Re: Xin Chào diễn đàn

Bài viết chưa xem gửi bởi dung phuong »

Hòa Thượng Tịnh Không Sắp Vãng Sanh
Thư mục: Tập thơ cổ .Sáu mươi năm nói pháp khai kinh
Tinh tấn độ sanh hết sức mình
Ba phước hạnh tròn răn giới chúng
Sáu hòa nguyện đủ độ nhơn sinh
Một lòng niệm Phật nương thuyền sự
Khắp chúng nghe Kinh tựa nẻo hành
Tín -nguyện- hạnh tròn về cõi Tịnh
Còn ai trụ thế độ quần sinh?


Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Bing [Bot]17 khách