KINH LĂNG NGHIÊM

Để giữ gìn sự trang nghiêm, thuần túy tạo nguồn tư liệu; nơi đây chỉ đăng Kinh Văn mà không thảo luận.

Điều hành viên: thử nghiệm global, Thanh Tịnh Lưu Ly

Hình đại diện của người dùng
binh
Điều Hành Viên
Bài viết: 8304
Ngày: 21/11/07 20:32
Giới tính: Nam

Re: KINH LĂNG NGHIÊM

Bài viết chưa xem gửi bởi binh »

A Nan nghe Phật dạy bảo, liền từ chỗ ngồi đứng dậy,đảnh lễ kính vâng, ghi nhớ chẳng sót, lại bạch Phật rằng:
- Như lời Phật dạy, trong tướng Ngũ Ấm, năm thứ hư vọng vốn là Bản Tâm, chúng con bình thường chưa được Như Lai khai thị tỷ mỷ như thế. Lại ngũ ấm này tiêu trừ một lượt hay theo thứ lớp mà diệt trừ ? Năm lớp này đến đâu là bờ bến ? Xin Như Lai phát lòng đại từ , khiến tâm và mắt của đại chúng được trong sáng, và làm đạo nhãn tuơng lai cho tất cả chúng sinh trong đời mạt pháp.

Phật bảo A Nan :
- Diệu Tâm sáng tỏ, Bổn Giác trong sạch, vốn chẳng có sinh từ và những trần cấu, tất cả chúng sinh, cho đến hư không, đều do vọng tưởng mà sanh khởi. Cái Bổn Giác vốn sáng tỏ, trong sạch này, vọng sanh các tướng thế gian , như Diễn Nhã Đạt Đa mê đầu nhận bóng. Vọng vốn chẳng nhân, lại nơi vọng tưởng lập tánh nhân duyên, kẻ mê nhân duyên cho là tự nhiên, thật ra tánh hư không còn là huyễn hóa, nhân duyên và tự nhiên đều do vọng tâm của chúng sanh tạo thành. A Nan ! Biết chỗ vọng khởi, thì nói vọng duyên, nếu vọng vốn không thì các vọng nhân duyên vốn chẳng thể có, huống chi chẳng biết, lại cho là tự nhiên. Vì thế Như Lai phát minh : Bản nhân của Ngũ ấm đều là vọng tưởng.
- Thân nguơi trước tiên, do niệm tưởng của cha mẹ sanh ra, tâm nguơi nếu chẳng có niệm tưởng thì chẳng thế đến hợp với niệm tưởng của cha mẹ, mà thọ sanh. Như trước Ta đã nói, tưởng tượng vị chua thì nước miếng tiết, tưởng tượng leo dốc thì lòng bàn chân ghê rợn, dốc cao chẳng có, vật chua chưa đến , thân nguơi nếu chẳng cùng loại với hư vọng, thì làm sao nghe chua lại tiết ra nước miếng ? Nên biết sắc thân hiện tiền của nguơi , gọi là KIÊN CỐ VỌNG TƯỞNG thứ nhất.
- Như trên đã nói, tưởng tượng leo dốc thì thân thật chịu ghê rợn. Vì cái nhân niệm tưởng, cảm thọ, lay động sắc thân, nay trước mắt nguơi ham thuận, chán nghịch, hai hiện tượng này giao tranh với nhau, gọi là HƯ MINH VỌNG TƯỞNG thứ hai.
- Bởi do niệm tưởng sai khiến sắc thân. Nếu sắc thân với niệm tưởng chẳng cùng loại, thì tại sao thân nguơi lại theo niệm tưởng sai khiến ? Đủ thứ hiện tượng tuơng ưng với niệm tưởng. Hễ tâm sanh thì thân nhận, lúc thức là niệm tưởng, lúc ngủ thành chiêm bao. Vậy thì niệm tưởng của nguơi lay động vọng tình, gọi là DUNG THÔNG VỌNG TƯỞNG thứ ba.


Rồi tôi lại đứng lên và tiếp tục chiến đấu.
Tổ Ngẫu Ích đã nói :“Được vãng sanh hay chăng toàn là do có Tín - Nguyện hay không, phẩm vị cao hay thấp toàn là do trì danh sâu hay cạn”. Dù ngàn đức Phật xuất thế cũng chẳng thay đổi được lời phán định chắc như sắt này. Hễ Tin cho tới, dám chắc Tây Phương ông phải có phần
Hình đại diện của người dùng
binh
Điều Hành Viên
Bài viết: 8304
Ngày: 21/11/07 20:32
Giới tính: Nam

Re: KINH LĂNG NGHIÊM

Bài viết chưa xem gửi bởi binh »

- Lý Tạo hóa chẳng ngừng, âm thầm dời đổi, móng dài, tóc mọc, sức mòn hình nhăn, ngày đêm thay đổi mà không hề hay biết. A Nan ! Nếu chẳng phải là nguơi, thì sao thân nguơi lại dời đổi? Nếu ắt phải là nguơi thì sao nguơi lại chẳng hay biết ? Vậy thì Hành Ấm của nguơi niệm niệm chẳng ngừng, gọi là U ẨN VỌNG TƯỞNG thứ tư.

- Lại chỗ tánh thức trong lặng chẳng lay động của nguơi , cho là thường còn ấy ở nơi thân nguơi, chẳng ra ngoài Kiến, Văn, Giác, Tri, nếu cho là chơn thật thì chẳng thể huân tập sự vọng. Tại sao các nguơi từng xem qua một vật lạ từ năm xưa, trải qua nhiều năm, nhớ quên chẳng còn. Về sau bỗng thấy vật lạ đó thì nhớ lại rõ ràng, như chưa từng lạc mất ?
- Vậy nơi tánh thức trong lặng chẳng lay động này đâu có suy tính, mà niệm niệm chịu sự huân tập ! A Nan nên biết ! Tánh trong lặng này chẳng thật, như dòng nước chảy gấp, trông như tịch lặng, ấy là vì chảy gấp mà chẳng thấy, chứ không phải là không chảy. Nếu chẳng phải là cội gốc của niệm tưởng, thì đâu thể huân tập sự vọng ? Nếu lục căn chưa được hổ dụng tự tại, thì vọng tưởng này chẳng bao giờ diệt được.
Vậy nay cái Kiến, Văn, Giác, Tri của nguơi hòa hợp với tập khí vi tế, thành mường tượng hư vô nơi tánh trạm-liễu, gọi là tướng vi tế của ĐIÊN ĐẢO VỌNG TƯỞNG thứ năm.

A Nan ! Ngũ ấm này do năm thứ vọng tưởng kể trên mà thành.Nay nguơi muốn biết bờ bến sâu cạn, thì :
- Sắc với không là bờ bến của Sắc Ấm
- Xúc với Lìa là bờ bến của Thọ Ấm
- Nhớ với quên là bờ bến của Tưởng Ấm
- Diệt với sanh là bờ bến của Hành Ấm
- Trạm nhập hơp trạm là bờ bến của Thức Ấm.

LƯỢC GIẢI
Trước kia , A Nan hỏi về ngũ ấm đến đâu là bờ bến. Ở đây Phật giải thích kỹ càng, có nguyên nhân, có bờ bến, từ cạn vào sâu.
- Sắc chẳng tự sắc, vì Không hiển sắc, nên Sắc với Không là bờ bến của Sắc Ấm.
- Thọ chẳng tự thọ, vì có Xúc nên mới có Thọ, vì thế Xúc với lìa là bờ bến của Thọ Ấm
- Tưởng chẳng phải tưởng, vì ghi nhớ gọi là tưởng, nên nhớ và quên là bờ bến của Tưởng Ấm
- Hành chẳng phải hành, vì sanh diệt không ngừng, gọi là hành, nên sanh với diệt là bờ bến của Hành Ấm.
- Thức gọi là trạm liễu (trong lặng, sáng suốt), là đã diệt sanh diệt, tánh thức nhập vào chỗ cội gốc trong lặng, mà hợp với trạm nhiên, vậy có nhập, có hợp là cội gốc của Thức Ấm.

Trạm nhập là thức ấm, trạm xuất là hành ấm. Chơn tánh chẳng gọi là Trạm Nhập, vì cùng khắp pháp giới nên chẳng có xuất nhập. Nay Trạm Nhập dần dần đi vào, cho đến nhập vô sở nhập , tức đến chỗ chẳng sanh diệt vậy.


Rồi tôi lại đứng lên và tiếp tục chiến đấu.
Tổ Ngẫu Ích đã nói :“Được vãng sanh hay chăng toàn là do có Tín - Nguyện hay không, phẩm vị cao hay thấp toàn là do trì danh sâu hay cạn”. Dù ngàn đức Phật xuất thế cũng chẳng thay đổi được lời phán định chắc như sắt này. Hễ Tin cho tới, dám chắc Tây Phương ông phải có phần
Hình đại diện của người dùng
binh
Điều Hành Viên
Bài viết: 8304
Ngày: 21/11/07 20:32
Giới tính: Nam

Re: KINH LĂNG NGHIÊM

Bài viết chưa xem gửi bởi binh »

- Cội gốc của ngũ ấm từng lớp sanh khởi. Sanh do thức mà có, diệt theo sắc mà trừ. Lý thì đốn ngộ, theo ngộ cùng tiêu. Sự chẳng thể bỗng diệt, phải dần dần mới được dứt sạch.
- Ta khai thị cho nguơi về thắt kết của khăn bông, tại sao còn chẳng rõ mà lại hỏi nữa ? Nguơi đối với cội gốc vọng tưởng này, nơi tâm được khai ngộ, rồi mới có thể truyền dạy cho người tu hành đời mạt pháp, khiến họ biết sự hư vọng, tự sanh nhàm chán, biết có Niết Bàn, chẳng lưu luyến tam giới.
- A Nan ! Nếu có người đem thất bảo chất đầy mười phuơng hư không để cúng dường vô số Phật, tâm chẳng buông lung. Ý nguơi thế nào người ấy do nhân duyên cúng Phật này, có được phước nhiều chăng ?
A Nan đáp rằng:
- Hư không vô tận, thất bảo vô biên. Xưa kia có người cúng Phật bảy xu, còn được phước báo làm Chuyển Luân Vuơng, huống là dùng thất bảo đầy khắp hư không để cúng dường. Thất bảo ấy đếm mãi suốt kiếp còn chẳng hết, làm sao phước ấy lại có
bến !
Phật bảo A Nan :
- Lời nói của chư Phật chẳng có hư vọng, nếu có người gây tứ trọng tội (sát, đạo, dâm, vọng) , Thập Ba La Di, phải trải qua địa ngục A Tỳ phuơng này phuơng kia, cho đến cùng tột các địa ngục A Tỳ mười phuơng trong sát na, chẳng nơi nào không trải qua. Nếu người ấy đem một niệm pháp môn này khai thị cho người sơ học trong đời mạt pháp, liền được tội chướng tiêu diệt, biến cái nhân khổ địa ngục thành cõi an lạc, được phước siêu việt hơn người cúng dàng trước kia gấp trăm ngàn lần, ngàn vạn ức lần, như thế cho đến toán số, thí dụ đều chẳng thể tính đếm.

LƯỢC GIẢI
Theo đoạn trên nói, phạm tội tứ trọng, thập ba la di là cái tội cực ác, phải chịu quả báo cực khổ cho đến cùng tột tất cả ngục A Tỳ. Kẻ phạm tôi như vậy, tại sao chỉ cần : dùng một niệm pháp môn này khai thị cho người sơ học trong đời mạt pháp , liền được tội chướng tiêu diệt, bién cái nhân khổ địa ngục thành cõi An Lạc? Vậy như thế, thành không có nhân quả sao ? Vậy nếu có người hiểu lầm việc này, thì cho là làm cái làm cái tội cực ác cũng không sao, chỉ cần thuyết pháp thì tội lớn đến mức nào cũng tiêu ngay, còn được phước báo vô cùng tận.

Chứng Đạo Ca nói:
Liễu thì nghiệp chướng hóa thành không
Chưa liễu nợ xưa đành trang trải.

Liễu là liễu ngộ, tức là ở trong chiêm bao thức tỉnh, thì nghiệp chướng trong chiêm bao tự tiêu diệt, còn chưa liễu, thì còn ở trong chiêm bao, phải chịu nghiệp báo trong chiêm bao, không thể tiêu liền được.
Kinh nói : "Một niệm đem pháp môn này khai thị cho người sơ học trong đời mạt pháp, liền được tội chướng tiêu diệt, biến cái khổ địa ngục thành cõi An Lạc". ấy là ám chỉ người liễu ngộ mới có thể tiêu liền nghiệp chướng. (Y kinh giải nghĩa, tam thế Phật oan. Độc giả hãy tự xem xét cho kỹ.


- A Nan ! Nếu có chúng sinh nào hay tụng trì kinh này và chú như Ta vừa nói, thì phước báo cùng tột số kiếp cũng chẳng thể hết. Nếu nuơng theo lời dạy của Ta mà tu hành, thì thẳng đến Bồ Đề chẳng còn nghiệp ma.

Phật thuyết kinh này xong, các vị Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, Ưu bà tắc, Ưu bà di , tất cả cõi trời, người, A tu la trong thế gian với các vị Bồ Tát, Nhị thừa, Thần Tiên, Đồng tử ở cõi khác và Đại lực quỷ thần mới phát tâm đều rất vui mừng, đảnh lễ, ra về.

HẾT


Rồi tôi lại đứng lên và tiếp tục chiến đấu.
Tổ Ngẫu Ích đã nói :“Được vãng sanh hay chăng toàn là do có Tín - Nguyện hay không, phẩm vị cao hay thấp toàn là do trì danh sâu hay cạn”. Dù ngàn đức Phật xuất thế cũng chẳng thay đổi được lời phán định chắc như sắt này. Hễ Tin cho tới, dám chắc Tây Phương ông phải có phần
Hình đại diện của người dùng
binh
Điều Hành Viên
Bài viết: 8304
Ngày: 21/11/07 20:32
Giới tính: Nam

Re: KINH LĂNG NGHIÊM

Bài viết chưa xem gửi bởi binh »

Up.


Rồi tôi lại đứng lên và tiếp tục chiến đấu.
Tổ Ngẫu Ích đã nói :“Được vãng sanh hay chăng toàn là do có Tín - Nguyện hay không, phẩm vị cao hay thấp toàn là do trì danh sâu hay cạn”. Dù ngàn đức Phật xuất thế cũng chẳng thay đổi được lời phán định chắc như sắt này. Hễ Tin cho tới, dám chắc Tây Phương ông phải có phần
Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.19 khách