LUẬN VỀ NIỆM PHẬT

Thảo luận giáo lý và phương pháp hành trì pháp môn niệm Phật.

Điều hành viên: binh, battinh

Hình đại diện của người dùng
phuoctuong
Điều Hành Viên
Bài viết: 723
Ngày: 14/11/07 12:06

LUẬN VỀ NIỆM PHẬT

Bài viết chưa xem gửi bởi phuoctuong »

Phàm niệm Phật là do tâm khởi. Tâm khởi thiện thì niệm thiện, khởi niệm thiện thì nghiệp báo thiện. Tâm khởi ác là niệm ác là niệm ác, sanh nghiệp ác thì ứng nghiệm ác. Như gương hiện ảnh, tợ bóng theo hình. Cho nên thiền sư Vĩnh Gia nói:" Ai vô niệm, ai vô sanh?'' là nghĩa này vậy.Nay học giả muốn khởi chánh niệm để dứt ba nghiệp, cũng nhờ công niệm Phật.

THẾ NÀO LÀ NIỆM PHẬT ĐƯỢC DỨT BA NGHIỆP?
---THÂN NGHIỆP: vì khi niệm Phật thân ngồi ngay thẳng, không làm tà hạnh là dứt thân nghiệp.
---KHẨU NGHIỆP: miệng tụng chân ngôn, chẳng nói lời tà là dứt khẩu nghiệp.
---Ý NGHIỆP: ý gắng tinh tấn, chẳng khởi niệm tà là dứt ý nghiệp.

Song người trí có ba bậc:
---THƯỢNG TRÍ: bậc thượng trí thì tâm tức là Phật, chẳng nhờ tu thêm. Niệm tức là trần, chẳng cho một điểm. Niệm trần vốn tịnh, nên gọi như như bất động, tức là thân Phật. Thân PHật tức là thân ta, không có hai tướng. Tướng tướng không sai, lặng lẽ thường còn, còn mà chẳng biết, đó là Phật sống.
---TRUNG TRÍ: bậc trung trí ắt nương niệm Phật. Chú ý chuyên cần, niệm niệm chẳng quên, tự tâm thuần thiện. Niệm thiện đã hiện, niệm ác liền tiêu, chỉ còn niệm thiện. Do niệm diệt ắt về chánh đạo. Lúc mạng chung được vui Niết bàn - thường lạc ngã tịnh - là Phật đạo vậy.
---HẠ TRÍ: bậc hạ trí thì miệng siêng niệm lời Phật, tâm muốn thấy tướng Phật, thân nguyện sinh về nước Phật. Ngày đêm siêng năng tu hành, không thối chuyển. Sau khi mạng chung tuỳ niệm thiện đấy được sanh về nước Phật. Sau được chư Phật dạy bảo chánh pháp, chứng được giác ngộ, cũng vào quả Phật.

Ba bậc trên sâu cạn chẳng đồng, chỗ được là một vậy.
---Song bậc thượng trí nói thì dễ mà hành thì khó. Người thời nay muốn theo gương học, toàn không có chỗ gá nương, trọn không trông bờ rồi lui, rất khó đặt chân.
---Bậc trung trí nếu hay siêng tu như lời nói ở trên thì tức khắc thành Phật. Nếu như lậu chưa hết mà lâm chung, tuỳ quả báo kia trở lại thọ sanh ở đời, nhận quả báo thiện. Quả báo thiện đã hết, không có người đánh thức, trở lại rơi vào ác đạo. Như thế cũng là khó vậy.
---Bậc hạ trí lấy niệm Phật làm nấc thang, lấy tinh tấn làm cây thang, chú ý duyên lành, nguyện sanh về nước Phật. Siêng năng không lười biếng, tâm tánh thuần thục, sau khi mạng chung, tuỳ theo sở nguyện, được sanh về nước Phật. Đã sanh về nước Phật thân đấy không bao giờ mất.

Người học thời nay, đã được thân người, ba nghiệp đồng có, mà chẳng dùng niệm Phật, cầu sanh về cõi Phật, đâu chẳng khó sao? Như muốn niệm PHật, tức lấy bậc hạ trí làm trước. Tại sao? - Vì có chú ý vậy. Ví như xây đài ba tầng, mà chẳng dùng tầng dưới làm trước thì không thế có vậy.

- Trích KHÓA HƯ LỤC - Trần Thái Tông-
-Hoà thượng THÍCH THANH TỪ dịch-


NHẤT CÚ NHIỄM THẦN HÀM TƯ BỈ NGẠN
TAM XA KHAI THỊ NGỘ NHẬP PHẬT THỪA
Hình đại diện của người dùng
phuoctuong
Điều Hành Viên
Bài viết: 723
Ngày: 14/11/07 12:06

Re: LUẬN VỀ NIỆM PHẬT

Bài viết chưa xem gửi bởi phuoctuong »

CÕI TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC

"Nhược nhân dục liễu tri
Tam thế nhất thiết Phật
Ưng quán pháp giới tính
Nhất thiết duy tâm tạo"

Khi biết được những câu này rồi thì câu:" Tịnh độ duy tâm, Di Đà tự tính" không quá xa vời, hay không thể vói tới; hay cõi Cực lạc không ngoài tâm. Nếu không có hai tâm, thì cõi ta bà và cực lạc cũng không hai vậy. Vì ta bà - cực lạc không hai nên mới có những vị " bất lao đàn chỉ đáo Tây phương", nhưng nên nhớ điều này chỉ dành cho những vị đã " nhất cú Di Đà vô biệt niệm".

Vì cõi Cực lạc không ngoài tâm, nên chỉ một niệm, một suy nghĩ hướng về, cầu về tịnh độ thì một hạt sen đã được gieo trên cõi Cực lạc và chúng ta phải tu thế nào để hạt sen nở thành hoa khai kiến Phật để về tới cõi Cực lạc hay vãng sinh Cực lạc, CỰC LẠC HOA KHAI.

Chúng ta có thể đặt câu hỏi ngược lại rằng: " thế thì cõi ta bà trong tâm hay ngoài tâm?" Nếu đã có cõi ta bà, và các cõi của lục đạo, thì tại sao không thể tin và nghi ngờ là cõi Cực lạc không có thật hay không hiện hữu?

MỘT MÃY BỤI TRẦN, MẮT NHÌN TỎ RÕ, ĐÂU RẰNG CÓ
BA NGHÌN THẾ GIỚI, LƯỠI RỘNG BAO TRÙM, CHỚ NÓI KHÔNG


Mình tin rằng:- Những vị đã chứng VÔ NIỆM thì ta bà cực lạc không hai.
Mình tin rằng:- Những vị đã đạt NHẤT TÂM BẤT LOẠN thì vãng sinh 100% chắc chắn.
Nhưng còn hạng ĐỚI NGHIỆP VÃNG SINH mới là điều dành cho đa số, cho hạng bình dân, hay cho rằng pháp môn tịnh độ là dễ tu, dễ chứng và dễ "đới nghiệp vãng sinh".
Nếu đã "đới nghiệp vãng sinh" rồi thì cũng an toàn chắc chắn rồi đấy, vì cõi Cực lạc không có điều kiện để nghiệp trổ quả.
Nhưng tu như thế nào mới "đới nghiệp vãng sinh" đấy mới là điều đáng nói, chúng ta phải tin hiểu hành trì như thế nào để "đới nghiệp vãng sinh".

Nghĩ điều lành, nói điều lành, làm việc lành.
Nghĩ về tịnh độ, nói về tịnh độ, làm việc hồi hướng về tịnh độ.

Thế chúng ta có nên biết rằng:
"Tâm là đất gieo hạt
bao hạt giống gieo đầy
Tâm địa cũng chính là
Toàn thể hạt giống ấy"-
Duy biểu học-
Có lẽ chúng ta cần biết điều này, để làm thế nào tâm điạ chúng ta toàn là hạt giống tịnh độ thì lo gì không vãng sinh, hay phải nghĩ thế nào, nói-niệm thế nào, tu trì hoạt động thế nào để những hạt giống của tịnh độ, cực lạc phải vượt trội những hạt giống phiền não khác thì mới mong ĐỚI NGHIỆP VÃNG SINH.


NHẤT CÚ NHIỄM THẦN HÀM TƯ BỈ NGẠN
TAM XA KHAI THỊ NGỘ NHẬP PHẬT THỪA
Hình đại diện của người dùng
phuoctuong
Điều Hành Viên
Bài viết: 723
Ngày: 14/11/07 12:06

MỤC TIÊU TU TỊNH ĐỘ

Bài viết chưa xem gửi bởi phuoctuong »

MỤC TIÊU TU TỊNH ĐỘ

Nói đến tu tịnh độ là nói là nói đến vãng sinh Cực lạc, Cực lạc hoa khai, hoa khai kiến Phật. Tu tịnh độ mà không vãng sinh Cực lạc là không thành công rồi vậy.

---ĐỚI NGHIỆP VÃNG SINH có thể là mục tiêu then chốt của người tu tịnh độ, cứ đến được Cực lạc là an toàn, dù là ở dạng thai sinh (trong hoa sen chưa nở) như kinh Quán Vô Lượng Thọ nhắc đến, hằng 500 năm, thời gian ở Cực lạc, thì cũng an lạc tột cùng (Cực lạc mà), và chắc chắn là không rơi trở lại sinh tử luân hồi nữa. Đới nghiệp vãng sinh là mang cả nghiệp lực cùng về Cực lạc, nhưng ở đấy thì hoàn toàn không có duyên, không có điều kiện hổ trợ để nghiệp lực trổ qủa. Đới nghiệp vãng sinh là mục tiêu mà người tu tịnh độ tin chắc (tâm nguyện) phải đạt được trong một đời vì "nhân thân nan đắc---nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục". Đới nghiệp vãng sinh là điều mà tịnh độ tông tự hào là pháp môn dễ tu, dễ chứng, hợp thời cơ;--- có tín, có hạnh, có nguyện là có vãng sinh.
Nhưng đầu tư thế nào để chắc chắn đới nghiệp vãng sinh là điều mà mỗi người tu tịnh độ cũng phải tự vấn, học hỏi, và tu tập,cũng như lưu tâm trong việc trau giồi thân, khẩu, ý ---vì rằng pháp sư Tịnh Không có nói rằng:"Tuy nói tịnh độ là pháp môn dễ hành (dễ hơn so với những pháp môn khác), trên thực tế thì cũng chẳng dễ, thế nên người niệm Phật thì nhiều nhưng người vãng sinh rất ít". Theo phuoctuong nghĩ thì "đới nghiệp vãng sinh" cũng như "đậu vớt" trong kỳ thi vào trường Cực lạc vậy, sau khi các thí sinh đã cố gắng để trúng tuyển.

---NHẤT TÂM BẤT LOẠN có thể xem như là thí sinh hạng "á khoa" của trường Cực lạc, vì đạt "nhất tâm bất loạn" là chắc chắn nêu danh Cực lạc như kinh Di Đà đã nêu, nếu người niệm Phật từ một ngày đến bảy ngày, nhất tâm bất loạn thì khi lâm chung Phật Di Đà, cùng các thánh chúng, hiện tại kỳ tiền, thì người ấy tâm bất điên đảo, tức thì vãng sinh A Di Đà Phật Cực lạc Quốc độ. Dĩ nhiên thời gian bảy ngày không phải cố định mà có thể là bảy tháng, bảy năm, hay bảy mươi năm,...(trong PG NT kinh Tứ niệm xứ cũng nói đến trường hợp một người có thể chứng qủa a la hớn trong vòng bảy ngày, bảy tháng hay bảy năm,..) NIệm Phật đạt được "nhất tâm bất loạn" là cầm chắc chiếc vé Cực lạc trong "tâm", nhưng nếu không đạt được thì cũng còn chiếc vé "đới nghiệp vãng sinh", chứ nếu cứ tành tành, nhởn nhơ chờ "đới nghiệp vãng sinh" thì nếu nhỡ chuyến đò "đới nghiệp vãng sinh" thì sao?
Không hiểu tại sao không ít người cho rằng "không cần phải nhất tâm bất loạn" chẳng lẽ "cố ý nhị tâm' mà vãng sinh được hay sao? Trừ những ai không thực sự muốn vãng sinh Cực lạc?

---VÔ NIỆM có thể xem như thí sinh hạng "thủ khoa" của trường phái Cực lạc, xin nhớ là vô niệm của những vị tu tịnh độ,(vì có những vị tu thiền tông cũng đạt vô niệm nhưng không nguyện vãng sinh Cực lạc).
VÔ NIỆM là kết quả sau khi niệm Phật được "nhất tâm bất loạn", đối với những vị đạt đưọc Vô Niệm thì các bậc đại sư của tịnh độ tông như Pháp sư Tịnh Không thì nói rằng:"Hiển minh thanh bạch. Đây là linh quang độc chiếu, tâm địa thanh tịnh rõ ràng. Hai câu này (tẩy sạch cấu nhiểm, hiển minh thanh bạch), nếu dùng lời của Đại Thế Chí mà nói tức là "thu nhiếp lục căn, tịnh niệm tương kế " khi công phu thuần thục rồi thì tự đắc tâm khai. Đây chính là minh tâm kiến tánh của Thiền tông, là đại triệt ngộ".
Hân Tịnh đại sư cũng cho là khi đạt đến Vô niệm thì tương đương kiến tánh của thiền tông, và với những vị này thì "muốn về Cực lạc lúc nào thì về" tức là như câu "ta bà bất ly đương xứ, tịnh độ chỉ tại mục tiền..."
Xem vậy thì tức là những vị chứng vô niệm tức là chứng đạo hiện tiền, không phải như nhất tâm bất loạn hay đới nghiệp vãng sinh phải chờ đến lúc lâm chung.

Tại sao người tu tịnh độ không quyết chí tu đạt Vô niệm hiện tiền mà chỉ chờ đới nghiệp vãng sinh? Nhưng nếu quyết chí mà không đạt được Vô niệm thì đâu mất phần "đới nghiệp vãng sinh"!Thiền tông Trúc lâm hiện tại cũng nhắm đến mục tiêu VÔ NIỆM nhưng thuần thiền tông. Vậy thì chứng VÔ NIỆM dù là tịnh độ tông hay thiền tông cũng chính là điều ngài Huệ Năng nói rằng:" Huệ Năng vì mọi người dời cõi Tây phương trong khoảng sát-na ở trước mắt khiến cho quí vị được thấy, quí vị có muốn thấy hay chăng ?"

TỊNH ĐỘ NHÂN GIAN NHÂN NHÂN NGUYỆN
TỊNH ĐỘ NHÂN TÂM, TÂM TÂM ĐỒNG
NAM MÔ QUY Y CỰC LẠC GIỚI
TÂM TỊNH PHẬT ĐỘ THỆ NGUYỆN TÒNG


NHẤT CÚ NHIỄM THẦN HÀM TƯ BỈ NGẠN
TAM XA KHAI THỊ NGỘ NHẬP PHẬT THỪA
Hình đại diện của người dùng
binh
Điều Hành Viên
Bài viết: 8304
Ngày: 21/11/07 20:32
Giới tính: Nam

Re: LUẬN VỀ NIỆM PHẬT

Bài viết chưa xem gửi bởi binh »

Song người trí có ba bậc:
---THƯỢNG TRÍ: bậc thượng trí thì tâm tức là Phật, chẳng nhờ tu thêm. Niệm tức là trần, chẳng cho một điểm. Niệm trần vốn tịnh, nên gọi như như bất động, tức là thân Phật. Thân PHật tức là thân ta, không có hai tướng. Tướng tướng không sai, lặng lẽ thường còn, còn mà chẳng biết, đó là Phật sống.
Kính bác Phước Tường
Câu thân Phật tức thân ta, cần phải nói rõ thân Phật là thân nào. thân ta là thân nào.
nếu không nói rõ, người xem dễ hiểu lầm, chấp cái thân xác thịt này là thân Phật, tự xem mình là Phật sống thì vô cùng tai hại.


Rồi tôi lại đứng lên và tiếp tục chiến đấu.
Tổ Ngẫu Ích đã nói :“Được vãng sanh hay chăng toàn là do có Tín - Nguyện hay không, phẩm vị cao hay thấp toàn là do trì danh sâu hay cạn”. Dù ngàn đức Phật xuất thế cũng chẳng thay đổi được lời phán định chắc như sắt này. Hễ Tin cho tới, dám chắc Tây Phương ông phải có phần
Hình đại diện của người dùng
phuoctuong
Điều Hành Viên
Bài viết: 723
Ngày: 14/11/07 12:06

Re: LUẬN VỀ NIỆM PHẬT

Bài viết chưa xem gửi bởi phuoctuong »

binh đã viết:
Song người trí có ba bậc:
---THƯỢNG TRÍ: bậc thượng trí thì tâm tức là Phật, chẳng nhờ tu thêm. Niệm tức là trần, chẳng cho một điểm. Niệm trần vốn tịnh, nên gọi như như bất động, tức là thân Phật. Thân PHật tức là thân ta, không có hai tướng. Tướng tướng không sai, lặng lẽ thường còn, còn mà chẳng biết, đó là Phật sống.
Kính bác Phước Tường
Câu thân Phật tức thân ta, cần phải nói rõ thân Phật là thân nào. thân ta là thân nào.
nếu không nói rõ, người xem dễ hiểu lầm, chấp cái thân xác thịt này là thân Phật, tự xem mình là Phật sống thì vô cùng tai hại.
---

Đây là giảng giải của Hòa Thượng Thanh Từ:

"Niệm trần vốn tịnh, nên gọi là như như bất động, tức là thân Phật". Niệm trần tức là những niệm lăng xăng, nó vốn tịnh tức yên lặng nên gọi là như như bất động. Lúc nó đã yên, không dấy niệm thì gọi là như như, là bất động, mà chính chỗ như như bất động là thân Phật.

"Thân Phật tức là thân ta": thân Phật là pháp thân của chính mình chớ không phải là thân báo ứng. Bởi cái như như bất động nó đâu có rời mình nên nói thân Phật là thân ta.

"Không có hai tướng": vì nó không rời mình nên không có hai tướng.

"Tướng tướng không hai, lặng lẽ thường còn, còn mà chẳng biết, đấy là Phật sống": Tất cả tướng đều không hai nên lặng lẽ thường còn, còn mà chẳng biết, ấy là Phật sống?". Tôi ví dụ, có một phút nào trong tâm quý vị không dấy một niệm mà mắt vẫn sáng, tai vẫn nghe, tất cả cảm giác đều nguyên vẹn, không mờ không thiếu , sáng rỡ rõ ràng mà tâm vẫn an tịnh, lặng lẽ như như, đó là Phật sống. Còn khởi niệm biết mình đang tịnh thì nó đã là động rồi. Các ngài sống không dấy niệm là sống thường sáng suốt, hằng giác, hằng tri gọi là Phật sống. Còn chúng ta vừa có niệm dấy lên thì chạy theo nên tạo nghiệp và có luân hồi. Nếu vừa được yên một chút liền khởi niêm mừng là đã mất cái an tịnh.

Như vậy ở đây chỉ cho chúng ta thấy được Phật pháp thân của chính mình. Những giờ phút yên tĩnh là giờ phút là giờ phút sống với Phật pháp thân, mà Phật pháp thân luôn hiện hữu chứ không vắng mặt lúc nào, đó là bậc thượng trí. Niệm Phật như thế thì cả thiền và tịnh không hai.


NHẤT CÚ NHIỄM THẦN HÀM TƯ BỈ NGẠN
TAM XA KHAI THỊ NGỘ NHẬP PHẬT THỪA
Hình đại diện của người dùng
phuoctuong
Điều Hành Viên
Bài viết: 723
Ngày: 14/11/07 12:06

THIỀN TỊNH SONG TU

Bài viết chưa xem gửi bởi phuoctuong »

THIỀN TỊNH SONG TU

--------------------------------------------------------------------------------

Nói đến THIỀN TỊNH SONG TU là nói đến sự tương đồng về lý sự, và sự hổ trợ nhau để đến cùng mục tiêu.
Mình sẽ sưu tập và trích dẫn những điều đã biết qua.

---LÝ: cùng chung lý giải
------Đại sư Hân Tịnh: tức tâm là Phật.
------Pháp sư Tịnh Không: Hết thảy các pháp đều từ tâm tưởng sanh.
------Ni trưởng Như Thanh:Ngài Đại Thế Chí trong khi tu pháp niệm Phật, đã nhiếp phục cả sáu căn. Cả sáu căn đều quy về nơi Nhất niệm niệm Phật, không để tán loạn rong ruổi theo ngoại duyên. Tịnh niệm thường nối luôn, không xen một niệm gì khác, nên chứng đặng niệm Phật Tam muội. Đây là mẫu mực của Thiền Tịnh song tu vậy.

---MỤC TIÊU:
--------------- Thiền Tịnh cùng giải quyết vấn nạn "SINH TỬ SỰ ĐẠI".
--------------- Thiền Tịnh cùng gặp nhau ở khởi điểm là từ TẠP NIỆM đến NHẤT NIỆM ( Nhất niệm của Tịnh độ là "Nhất tâm bất loạn" và nhất niệm của thiền tông là "công tu thành phiến")và kết quả tuyệt đỉnh VÔ NIỆM hay minh tâm kiến tánh. Không chỉ THIỀN VÀ TỊNH MÀ THEO MINH KỂ CẢ MẬT CŨNG CÙNG một nguyên tắc căn bản khởi điểm ở chuyển hóa TẠP NIỆM đến NHẤT NIỆM và GẶP NHAU Ở VÔ NIỆM, (đấy là theo thiển kiến chủ quan của minh).

Nhưng ngang đây có phần khác biệt giữa Thiền và Tịnh là nếu người tu Tịnh không đạt được Vô Niệm thì vẫn có thể đới nghiệp vãng sinh Cực lạc do nơi tín, hạnh, nguyện, mà không bị lưu chuyển trong các cõi luân hồi.

---TU TẬP: để tiến từ TẠP NIỆM đến NHẤT NIỆM và VÔ NIỆM nên dù Thiền là tự lực, Tịnh là nương nơi tha lực Phật Di Đà vẫn phải qua các giai đoạn như Hân Tịnh đại sư chỉ dẫn làmình thử so sánh với thiền chăn trâu)
-----ĐIỀU TÂM NHẤT Ý là điều cần thiết cho tất cả các pháp môn, mà chúng ta có thể hiểu là CHÁNH NIỆM là căn bản, không để tán loạn rong ruổi theo ngoại duyên(CHĂN TRÂU)
-----NIỆM LỰC TƯƠNG TỤC, chánh niệm thường nối luôn, không xen một niệm gì khác, ở tịnh độ là CHẤP TRÌ DANH HIỆU---(CỞI TRÂU VỀ)
-----NHẤT TÂM BẤT LOẠN hay CÔNG PHU THÀNH PHIẾN là kết quả của niệm lực tương tục--(QUÊN TRÂU CÒN NGƯỜI)
-----VÔ NIỆM--(NGƯỜI TRÂU ĐỀU QUÊN)

Nếu như lời giảng giải ở LUẬN NIỆM PHẬT thì ở quá trình này chúng ta đã đi từ HẠ TRÍ QUA TRUNG TRÍ ĐẾN THƯỢNG TRÍ tức là chứng đạo hiện tiền. Tức là nương nơi hạ trí niệm Phật cầu vãng sinh, nhưng khi chứng vô niệm thì đồng bậc thượng trí.
Thế nhưng nhưng người tu Tịnh độ quả là rộng đường, vẫn niệm Phật cầu vãng sinh mà vẫn có thể đạt vô niệm tức là kiến tánh của thiền tông. Nó không có gì trở ngại cho người tu tịnh độ, người tu tịnh độ một cách bình dân chỉ cần biết niệm Phật, nguyện vãng sinh, tin tưởng cõi Cực lạc; Nhưng các bậc đại sư Tịnh độ quả là những vị thông thấu lý tánh của thiền tông lẫn tịnh độ, kết hợp việc niệm Phật với quán xét tâm tánh quả là như chấp cánh trên con đường ngộ đạo, tu đạo và chứng đạo vậy.

Người tu Tịnh độ có lợi thế là nương vào tha lực Phật Di Đà và Câu niệm Phật trong khi nhiếp niệm, khi tham sân khởi lên thì niệm Phật Di Đà hoá giải , nhưng cũng phải có chánh niệm mới nhận diện được vọng niệm khởi lên, như lời Pháp sư Tịnh Không giảng là:"Bất uý tham sân khởi, duy khủng tự giác trì, cần phải giác ngộ cho nhanh, Sự giác ngộ này tức là một câu niệm Phật. Ý niệm thứ nhất là phiền não, ý niệm thứ hai là A Di Đà Phật...Niệm lâu ngày vọng tuởng phiền não tự tiêu, không gây chưóng ngại nữa, như thế khi Phật đến tiếp dẫn, mới có thể buông xả sạch sẽ mà vãng sinh."

Pháp sư Tịnh Không nói rằng:"Nếu như dùng cái tánh trong căn, nghiệp đã hoàn toàn tiêu trừ hết, người như thế niệm Phật vãng sinh phẩm vị rất cao, đến Tây phương Cực lạc, họ vào Thật báo trang nghiêm trang nghiêm độ, không còn ở Phàm thánh đồng cư độ như những người đới nghiệp vãng sinh".

" Nhiếp tâm niệm Phật là Tịnh, quy cả sáu căn về nhất niệm, không để chúng tán loạn rong ruổi theo trần cảnh, ấy là Thiền. Thiền Tịnh song tu thì mau chứng đặng Tam muội, vì dùng tất cả năng lực vào một mục tiêu duy nhất, vì xoay trần cảnh vào Phật tâm. Tự lực đã sung mãn lại thêm Phật lực thường hộ trì nên sự thành công rất mau chóng và trọn đủ. (Thiền Tịnh Song Tu, Ni Trưởng Thích nữ Như Thanh)

Kinh Niệm Phật Ba La Mật (Hán dịch của Pháp sư Cưu Ma La Thập, Việt dịch của Hòa thượng Thích Thiền Tâm), Phẩm thứ 2 nói rằng:

Pháp môn niệm Phật chính là chuyển biến cái tâm thể của chúng sanh bằng cách không cho tâm thể ấy duyên với vọng niệm, với lục trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp), với huyễn cảnh, với trí lực, với kiến chấp, với mong cầu, với thức phân biệt, v.v... mà chỉ đem tâm thể ấy duyên mãi với danh hiệu A Di Đà Phật."(

Đấy chỉ là sưu tầm trích dẫn các bác góp ý và bổ sung cho đầy đủ.


NHẤT CÚ NHIỄM THẦN HÀM TƯ BỈ NGẠN
TAM XA KHAI THỊ NGỘ NHẬP PHẬT THỪA
Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.48 khách