NHỜ VỢ TU HÀNH MÀ CHỒNG KHỎI HỌA

Truyện sưu tầm và sáng tác - truyện của ngày ấy, mỗi cuộc đời là một trường thiên tiểu thuyết. Kính mời các bạn hãy ghi lại những cảm nghĩ, dòng tư tưởng của mình.
Dieu Tri
Bài viết: 32
Ngày: 01/11/08 07:50
Giới tính: Nữ
Đến từ: TPHCM

NHỜ VỢ TU HÀNH MÀ CHỒNG KHỎI HỌA

Bài viết chưa xem gửi bởi Dieu Tri »

( trích diễn trong Tục Tạng Kinh - sách GƯƠNG NHÂN QUẢ của NXB Tôn giáo- trang 197)


Vừng đông tỏ rạng, cảnh tịnh êm đềm hòa nhã, bóng nguyệt chói ngời, miền sàng giả càng vẻ vang phong phú, mây che làng cũ, ngất 4 phương trời, hằng nổi tiếng là kẻ thư sinh, xuân tỏa chốn khuê phòng tròn trăm nết đáng nêu danh người thục nữ.

Nguyên tại xứ Giang Hoài có nàng Dương thị, con nhà gia giáo, biết trọng phong hóa lễ nghi, cha đã mất sớm, chỉ còn mẹ già, nên nàng hết lòng cung dưỡng, thần tĩnh mộ khan hiếu đạo trọn bề.

Khi ấy, nàng mới mười lăm tuổi mà đã nổi danh tài sắc hơn người.

Một đêm nọ, nàng suy đi nghĩ lại, xét đời người sinh trong cõi tạm này, có khác gì bức tranh vân cẩu, khi hiệp khi tan.

Nếu không sớm thức tỉnh hồi đầu, kiếp luân hồi khó tránh.

Vài bữa sau nàng sắm sẵn hương đăng trà quả, vào chùa Phổ Quang để quy y.

Từ ấy, đêm nào nàng cũng tụng kinh niệm Phật cầu nguyện cho mẹ được bá niên trường thọ.

Một hôm, việc nhà đã rảnh rang, nàng vào chùa lạy Phật.

Lúc về, bất ngờ nàng gặp được một chàng trai, diện mạo khôi ngô, phong lưu nho nhã, lạ gì trai tài gái sắc mà hữu duyên kỳ ngộ.

Nguyên người thiếu niên ấy là Tống Khán, vừa tròn hai mươi, hình dung tuấn tú, tiếng nói thanh hòa.

Chàng là người phong lưu đúng bậc, đã nổi tiếng tao nhân mặc khách, lại ưa non xanh nước biếc, thường đến ngoạn cảnh ngâm thơ.

Cha mẹ mất sớm, nên chàng chán ngán sự đời, không màng danh lợi, chỉ ưa dạo chơi thắng cảnh danh sơn mà thôi.

Chàng Tống Khán nghe đồn rằng chùa Phổ Quang rất đẹp, có cổ thụ, có ao sen, nên lần đường tìm đến mà viếng cảnh tùng lâm. Chàng mải mê ngắm cảnh, chẳng hay núi gác mặt trời tà, lại nghe tiếng ngân chuông chùa cảnh tĩnh.

Chợt đâu chàng gặp một thiếu nữ, nhan sắc mặn mà, tướng người yểu điệu. Hai người tình cờ gặp nhau, kẻ nhìn tỏ mặt, người e cúi đầu.

Từ ngày gặp gỡ, Tống Khán về nhà tự nghĩ rằng:

” Ta nay đã trưởng thành, cần lập gia thất, trước là nối nghiệp tổ tông, sau là vẻ vang dòng họ. Nếu trì hoãn ngày giờ, tuổi xanh không trở lại.”


Chàng nghĩ như vậy, bèn cậy mai mối đến nhà Dương thị xin cầu hôn.

Sau khi dọ hỏi, mẹ nàng được biết chàng là danh sĩ, nên bằng lòng rồi gọi nàng đến dạy rằng:

” Phàm ở đời áo mặc không qua khỏi đầu, con nay đã lớn khôn, phận làm cha mẹ ai cũng muốn con cái thành gia lập thất, để có nơi nương nhờ. Vậy con lo sắm sửa, chờ ngày xuất giá tòng phu, mẹ đã hứa gả con cho chàng Tống Khán rồi."

Đây nói về Tống Khán, từ khi cưới nàng Dương thị rồi, chàng phải lo bề sự nghiệp, nên xin vào làm thơ ký cho sở Diêm Thiết.

Còn nàng Dương thị từ khi về nhà chồng, thì công dung ngôn hạnh, mọi lẽ đủ điều, nội trợ tề gia, trăm bề trọn vẹn.

Mặc dù đã nên duyên chồng vợ cùng chàng Tống Khán, nhưng tâm vẫn thường thọ trì tụng niệm.

Một hôm có ng bạn thân rủ chàng đến Bắc Kinh thưởng ngoạn. Tống Khán về tỏ lại cho vợ hay.

Nàng Dương thị cản rằng:

” Vả chăng từ đây ra tới Bắc Kinh, đường xa diệu vợi, lại phong vũ bất kỳ. Xin phu tướng đừng ưa những thú vui cảnh đẹp ấy, vì dẫu nơi phồn hoa đô hội cũng chỉ do người sáng tạo, tuy sầm uất náo nhiệt nhưng sao bì được cảnh thiên nhiên trời đất, non cao nước biếc, gió mát trăng thanh, phơi phới nồng nàn. Chỗ ta đây đều có hà tất phải ra Bắc Kinh mà xem thắng cảnh làm chi!”.

Chàng Tống Khán không nghe lời khuyên của vợ, cùng người bạn giương buồm ra khơi vượt biển, đi được vài ngày chỉ còn thấy lác đác vài con thuyền và mấy cặp nhạn bay lưa thưa.

20 ngày sau, trời trong biển lặng, bỗng đâu mây đen kéo đến, cuồng phong nổi lên. Cảnh mặt bể ba đào sóng dậy, mảnh thuyền nhỏ lênh đênh không chịu được cơn sóng dữ, trong chớp mắt bị nhấn chìm giữa biển khơi.

Ôi ! Trời biển mênh mông, một màu mây nước, người trong thuyền đều đã chết hết.

Chàng Tống Khán cũng chắc mình phải làm mồi cho loài thủy tộc, bèn than rằng :” Thôi rồi 1 kiếp, hổ mặt non sông ! Trời Phật nỡ nào để con phải chết đuối !”

Tống Khán vừa than dứt lời, bỗng đâu có 1 bó rơm từ đâu trôi đến, chàng bám lấy mà lần lựa theo sóng xô vào bờ.

Lúc ấy, chàng như say mới tỉnh, cứ ngỡ bị nước cuốn trôi, mà nay may mắn còn đc ngồi ở chốn dương gian.

Tống Khán liền ôm bó rơm ra vẻ cảm tạ, mà than rằng :” Cái kiếp sống thừa của ta chính là nhờ ngươi tế độ”.

Nói rồi chàng vác bó rơm đem về, có ý để làm kỷ niệm. Đi đuoc vài dặm đường, cát vàng đã khuất bóng, chàng thấy xa xa có 1 quán trọ, bèn hăm hở đi tới, để vào nghỉ chân và dùng bữa tối.

Trong quán có 1 bà cụ, tuổi ngoài 70, da mồi tóc bạc. Tống Khán xin nghỉ lại đó 1 đêm. Sáng hôm sau định mở bó rơm ra phơi, phát hiện trong có 1 ống tre, chàng lấy làm lạ mới đập ra mà xem, lại thấy bên trong có 1 bổn kinh Kim Cang.

Bà cụ ở trong quán bèn thuật lại cho Tống Khán biết rằng:” Bổn kinh này là kinh của vợ ngươi thường niệm ở nhà”.

Chàng nghe vậy bán tín bán nghi, vội cột bó rơm lại, rồi từ tạ bà cụ.

Về đến nhà, nàng Dương thị thấy chồng mừng rỡ ra mặt, nhưng nhìn dáng vẻ buồn rầu của chồng, nàng mới hỏi rằng:

” Nay phu tướng trở về mà hành lý đâu k thấy, ôm bó rơm về làm chi, mà sao lại buồn như vậy?”

Tống Khán nghe hỏi mới thuật lại hết đầu đuôi tự sự.

Nàng Dương thị nghe rồi, sửng sốt mà đáp rằng :

” Quả thật như vậy, khi phu tướng xuống thuyền trực chỉ Bắc Kinh, thiếp ở nhà chép 1 bổn kinh Kim Cang, để trên bàn mỗi đêm đều thọ trì tụng niệm cầu nguyện cho phu tướng đi tới nơi về đến chốn. Trong bổn kinh có nhiều chỗ sai, nên thiếp có thỉnh 1 vị cao tăng sửa lại, cách đây 10 ngày, bổn kinh ấy bỗng bị mất. Nếu quả như lời phu tướng thuật lại đó, chàng sống được cũng nhờ phước lực Phật gia hộ”.

Chàng nghe nói bèn mở ra xem kỹ càng, thì quả y là bổn kinh nàng đã chép.

Tống Khán bèn sắm sửa lễ vật đến quán chỗ chàng ngụ 1 đêm để tạ ơn bà cụ, nhưng đến nơi chẳng thấy người đâu.

Từ đó chàng càng tín ngưỡng Phật pháp, tuyệt chí công khanh, k màng danh lợi, cất riêng 1 cái am nơi tịnh cảnh, tu dưỡng đạo đức.

Thường bữa 2 vợ chồng đến tụng kinh niệm Phật, trang nghiêm trai giới, quyết 1 lòng nương cửa bồ đề, trau gương trí huệ, may nhờ đuốc tuệ mà khỏi lạc nẻo mê đồ, lên thuyền từ vượt qua biển khổ.

Ít năm sau, có vị tướng quốc là Trịnh Nhân, làm quan lưu thú tại xứ Bông Đô, nghe thiên hạ đồn chuyện ấy, liền sai quân mời 2 vợ chồng Tống Khán đến hỏi rõ đầu đuôi cặn kẽ.

Rồi xin thỉnh quyển kinh Kim Cang ấy đặt trong phủ thờ, mỗi tháng đều chu cấp tiền để 2 người tịnh dưỡng tại chốn thiền môn.

*****
Tóm lại, chàng Tống Khán nhờ vợ có lòng chánh tín Phật pháp nên bồ tát thị hiện ra bà lão cứu giúp, chàng mới thoát khỏi đại nạn giữa biển mênh mông, sóng xô gió dạt.

Đó chẳng phải là nhờ ng vợ biết chánh tín tu hành, mà chồng được thoát họa hay sao?

Đây là 1 tấm gương kim cổ, đáng để mọi người soi chung.


Từ Tâm Quảng Đại
Bài viết: 16
Ngày: 06/11/08 00:30
Giới tính: Nam
Đến từ: TPHCM

Re: NHỜ VỢ TU HÀNH MÀ CHỒNG KHỎI HỌA

Bài viết chưa xem gửi bởi Từ Tâm Quảng Đại »

chuyện này thực sự có ý nghĩa cho các Phật tử tại gia, nên học tập theo đó đặng tu hành tin tấn hơn kinhle


Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.14 khách