Niềm vui và nỗi sầu

Tôi sẽ không đổi Nụ Cười của tâm hồn để lấy bạc vàng châu báu; tôi cũng không đổi những Giọt Lệ Buồn của mình để lấy những gì bình an hạnh phúc.  Tôi chỉ muốn trọn đời trên trái đất này sẽ mãi mãi là những Giọt  Nước Mắt và Nụ Cười.

Giọt nước mắt kết tinh từ muôn ngàn đau khổ, và nụ cười dấy lên từ niềm vui thoảng chốc. Trong nước mắt đã sẵn nụ cười, và trong nụ cười đã ẩn tàng niềm đau chực chờ ta đâu đó.  Hết khóc lại cười, cười rồi lại khóc – giòng vô thường vẫn mãi mãi lăn trôi, đưa ta vào vô định.  Đâu là bến, đâu là bờ, trong đêm tối vây quanh, sóng gào, gió thét.

alt

Sóng có thể cuốn ta chìm sâu trong biển cả; nhưng sóng cũng có thể đưa ta đến bến cả an bình.  Thấy rõ niềm đau hư ảo, hạnh phúc mong manh – buông xả, xả buông, còn gì trói buộc, để niềm vui tự dâng mãi trong lòng...

Giọt Nước Mắt và Nụ Cười đã thăng hoa từ Tâm Không – Vô Trụ

Giọt Nước Mắt có long lanh ngọc khiết - Nụ Cười vui nở đoá hoa Xuân.  Tôi khao khát bất tận Tình Yêu và Vẻ Đẹp – Đến bây giờ tôi mới hiểu nghĩa đích thực của Yêu Thương, của Ánh Sáng Không Cùng vẫn hằng luân lưu, nhưng chưa hề chuyển động trong xác thân vô thường mong manh như sương khói.

Màn đêm phủ, hoa vàng xếp cánh, thiu thiu trong giấc ngủ dịu dàng.  Rồi bình minh lại về, hoa đón nhận ánh Thái Dương với niềm vui trong sáng, dù rằng mây chợt che rồi mây chợt khuất.  Cuộc đời của hoa sớm nở tối tàn, nhưng nào vướng bận.  Hoa thật bình an tinh khiết!  Hoa dâng hiến vẻ đẹp không cùng cho thế nhân mà không vương niềm tình ý.  Hoa cũng chính là Giọt Nước Mắt của Yêu Thương, của Nụ Cười Chân Thiện Mỹ. *

Nước có muôn hình, tuỳ theo duyên mà hiện tướng.  Mây là biến tướng của nước theo gió bay đi khắp nẻo, tụ rồi lại tán.  Giọt lệ và nụ cười vẫn là vô thường của thế nhân!  Ta  vẫn khóc, vẫn cười cùng nhân thế vì có bao giờ ta tách khỏi người mà thấy Nẻo Đường Vui.  Ta chợt đến mà cũng chợt đi như mây như nước, lang thang khắp nẻo sông hồ rồi lại trôi về biển cả.  Và chính nơi này cái Không Tâm đang hiển hiện!  Ta đang hiệp cùng Thượng Đế, Thượng Đế đang hiệp cùng ta, nhưng ta và Thượng Đế vẫn ngàn trùng xa cách, chẳng mảy may liên hệ chút nào.

Từ Phong
(Cảm tác qua bài Joy and Sorow của Kahlil Gibran)