Cào lá

http://www.baodatviet.vn/Uploaded_CDCA/dvbaogiay/20090905/cd59thu1.jpg
Đêm lạnh.
Với My, lạnh vừa đủ cuộn chăn chuẩn bị tìm giấc ngủ êm đềm. Ngày mộng mị bên đêm với giấc mơ hay ác mộng đã thưa dần. Có lẽ từ khi My đến với thiền. Chỉ vì thấy đủ những giấc mộng ngày nên My không còn đem mộng vào đêm; giống như xưa.

Sáng.
My ra sân. Mặt trời đang lấp ló trên ngọn cây cuối con đường, chiếu tia nắng chưa đủ ấm. Bãi cỏ trước sân nhà vẫn xanh mướt màu xanh ảm đạm dưới những chiếc lá rụng trải đều trên. Lá trên cây chưa thấy đổi màu Thu. Chưa kịp vàng đã úa, run rẩy, mong manh lìa cành theo cơn gió lạnh về. Cây hoa vàng nở khoe sắc, kéo dài hơn một tháng giờ bắt đầu thưa dần. Từ trong những nhụy hoa, bỗng vươn mình trở thành trái nhỏ màu xanh, rũ xuống cạnh bên những nhụy còn sót lại đong đưa trước gió, nhìn thật lạ. Khi những cánh hoa không còn nữa, thì trái lớn nhanh như những trái đậu xanh, dẹp và dài đều khắp trên cành. Những bụi hoa cúc cậu tặng năm ngoái, giờ bắt đầu trổ nụ, ra hoa. Màu hoa cúc tím thẩm như thầm nhắc mùa Thu đang hiện diện. Chợt nghĩ, cô T và Phượng Tím bên kia chắc sẽ mê màu hoa cúc của My. Những tấm ảnh tình cờ với màu áo tím gởi đi, lần nào cũng có xôn xao. Riêng My chưa bao giờ chọn màu nào cho riêng mình để mãi mãi thủy chung. Có điều, chỉ duy nhất màu My ngại tới gần. Không sao hiểu được nguyên do. My cười, nói với dứa em. Tình cờ đọc ở đâu cũng thấy người mạng hỏa "hợp" màu làm chị sợ! Chắc vì sợ màu "thích hợp", nên sẽ chẳng bao giờ đời le lói hơn lên!

Ngày cuối tuần.
My ra sân cào lá trả lại màu xanh cho đám cỏ. Những cánh hoa vàng rơi lối đi trải xi măng. Hoa vàng trước sân nhà mỗi năm được nhìn hai mùa. Hoa nhiều đến độ nở kéo dài gần hai tháng, rồi thi nhau rơi ngập đầy trên lối đi. Bây giờ khi cào lá My thấy lòng thơ thới, nhẹ nhàng. Khác với thuở vừa cào lá vừa kêu rêu thầm vì cây nhà mình không có bao nhiêu. Nhìn thì biết, toàn cây nhà ông hàng xóm. Ông lười quét mà sân nhà ngó sạch, khổ thân My cứ cào lá thu. Bây giờ, My nhìn lá chết không buồn. Bởi đã biết cái gì nhìn thấy được bằng đôi mắt cũng sẽ đổi thay theo chu kỳ. Nghe hỏi sao lúc nào nhìn My, My cũng như hoa, hồn nhiên như lá. Biết trả lời sao.. Điều chắc, là lúc buồn hay khóc, không có ai cầm máy bấm tự nhiên như lúc đang vui. My cũng buồn, nhưng khi nào còn cười được, cứ cười cái đã. Có buồn hiu thì chuyện chung quanh vẫn vậy thôi. Vẫn không thay, không đổi chút nào. Đám em gái của My giờ an lòng chấp nhận, bên cạnh việc để chăm sóc cho mình hơn một chút. Có điều dường như không có điều cân bằng trong mấy chị em. My sống nhiều về nội tâm. Nguợc lại các em lo cho thân nên ra sức luyện tập mỗi ngày, rồi dần dà bị hút vào, lòng như quyết chí đi đến đích mục tiêu mình đã chọn! My chỉ cười, dần dần trở thành chiếc bóng bên cạnh lao xao của lũ em. Mới đầu, tập luyện đều đặn để tốt cho sức khỏe. Tiếp theo, nghe ngóng, sưu tầm những "bài thuốc" lạ được lan truyền trên Net, chưa kể song song với "truyền khẩu" giống như phong trào nở rộ khắp nơi nơi. Hết nấu, tới xay ép đủ 5 thứ rau và quả...My lại cười khi nghe than không có thời giờ đọc sách, nấu ăn. Thời giờ có lẽ bỏ quên vào những lần ra siêu thị thường hơn. Mua hoài phải đi hoài vì rau quả không thể mua một lúc thật nhiều để dùng dần. Ngày hai lần xay ép thì chỗ đâu dự trữ. Hoặc giả có chỗ đi chăng nữa, thì 5 thứ rau quả khác nhau mua một lần nhiều cũng thấy...ngại ngùng, tốn kém một lần hơi nhiều, để rồi đi nhiều lần kể ra lợi thêm ở khoảng...an tâm. Đứng bên lề "thời cuộc", My dễ đâu được bình an. Tới tuổi này, chị không tập thể dục mỗi ngày, người yếu ớt, ngó không săn chắc. Chị cũng thiếu luôn những thứ tối cần cho sức khỏe bây giờ..My lặng yên làm kẻ bàng quan. Bây giờ rồi sẽ thành quá khứ nay mai thôi chứ không xa. "Thời trang nhạc tuyển" sẽ ra thêm bài bản mới. My đâu có chạy theo mốt thời trang. My chẳng bận tâm. Thôi thì mừng cho đám em dù sao cũng còn vẫn yêu đời, còn hăng say dành nhiều thời giờ chăm sóc cho sức khoẻ vẫn hơn là lao vào những cuộc vui chừng như bất tận, đâu đó ở bên ngoài mái ấm gia đình. My dù là chiếc bóng, nhưng lúc nào cũng hiện diện cạnh bên, khi các em bất chợt thay nụ cười bằng giọt lệ. Từ điểm này, My kiên nhẫn nắm tay em, cùng dắt em đi đoạn đường em bỏ dở.

Từ chiếc lá khô.
My nhìn thấy ánh mặt trời, thấy gió, thấy đất, thấy hương mưa ; quyện vào. Mỗi lần nhìn sang mà có My cào lá là mợ bước qua con đường nhỏ dặn dò để đó cho mợ đem về ủ mấy gốc cây. Mợ nói, lá mục làm phân bón tốt hơn phân hóa học. Cào lá mùa Thu với My đã thành thú vui. Có khi My nhìn thấy My trong đời lá.

Quỳnh My