Nụ cười sớm mai

alt

Buổi sáng mặt trời lên muộn. Cơn mưa nhỏ cuối tuần không đủ làm đẫm ướt những bụi cây. Hai mẹ con ra sân chờ chuyến xe bus số 3. Chuyến xe đã dừng lại đón con trai lớn lúc 6:30 sáng, và quay trở lại đón con trai nhỏ lúc 7 giờ 25 sau đó.
My thường ra sân sớm, mở vòi nước tưới cây trong khi cu Duy đứng cạnh bên hỏi vu vơ. Mẹ ơi, những con chim nhỏ bay đi đâu để tránh mưa cho khỏi ướt? Mẹ ơi, mùa lạnh chim về đâu, mẹ có biết không? My nhìn thấy rõ, điều khác nhau ở mỗi đứa con. Đứa lớn thường hay che đậy, không muốn cho ai biết nó nghĩ gì, luôn luôn không bộc lộ tình cảm ra ngoài bằng cử chỉ hay lời nói. Chỉ mình My mới có chìa khóa để thỉnh thoảng mở nhẹ nhàng cánh cửa mà con như đóng kín, còn dán thêm lời yêu cầu, xin đừng có chạm vào! Trái lại ở đứa em, My thường nhìn thấy vẻ băn khoăn để ý tới cỏ cây, hoa lá và cả những con thú chung quanh. Điểm này con trai hơn cả mẹ, bởi không hiểu vì sao My dường như ơ hờ không có chút gắn bó nào với chim muông, thú vật quanh My. Thời My còn ở nhà với mẹ, chàng đem tặng cho My con chó nhỏ dễ thương. My than thầm vì đã tặng lầm người! Không ngờ sau đó chẳng bao lâu, My lau nước mắt đem chôn người bạn nhỏ có cuộc đời ngắn ngủi. My hay ăn ngọt, Mimi cũng đã mê ice cream và còn mê luôn cả cookie thay cho những thứ chè mẹ nấu thật ngon mà Mimi không thể tham gia. Mimi chết nổi buồn của My và mẹ rồi cung nguôi ngoai, nhưng cả hai mẹ con đều tuyên bố sẽ không bao giờ nuôi bất cứ con gì trong nhà nữa. Ngày My về với chàng, điều làm My bứt rứt nhiều, chính là hai hồ cá để cạnh nhau ở trong nhà. Một hồ nuôi cá nước ngọt và một hồ cá nước mặn. My có lẽ thừa hưởng từ nơi cha, không cam tâm khi nhìn bất cứ con vật nào bị giam cầm. Ngày nhỏ My theo anh trai đi bắt dế. Hình ảnh làm My đau xót hãi hùng chính là khi thấy các anh bẻ trong đám cỏ dại một cọng cỏ mềm màu trắng, có hình dáng như cây cọ dài. Cây cọ bằng cỏ này được ngoáy vào đám kiến lửa nhốt trong hũ nhỏ. Khi kiến bám đầy lên đầu cây cọ, anh My bắt đầu thả cho đàn kiến lửa bò vào trong hang dế. Những con dế bị kiến tấn công vội vã chạy ra, có nhiều bàn tay đợi sẵn tóm gọn, nhốt vào trong hộp. Ba My không chứng kiến cảnh này. Chỉ cần một lần ba nhìn thấy như My, chắc chắc các anh My không bao giờ dám tái phạm trò chơi bắt dế. My đã từng xăm soi con dế lửa. Đưa tay sờ nhẹ chú dế than nhanh nhẹn, tí hon, cũng như tò mò theo sát các anh, coi trò chơi đá dế ra sao mà lũ trẻ con ai cũng thích. Sau lần nhìn tận mắt những con dế nhỏ tội tình, chịu cực hình và sợ hãi tới độ nào, My thầm biết ơn ba, đã giải thoát cho cho đám dế đủ loại bị các anh bắt nhốt. Lũ dế nửa đêm buồn bã gáy, ba My chợt nghe ra và gọi anh My thức dậy đem ra thả liền ở sau nhà. Tội bắt dế hôm sau sẽ tính, bằng chiếc roi mây ba có sẵn trong nhà. Có lần chiếc roi mây bị thủ tiêu. Ba đem về một cuộn mây thật lớn của những người đi rừng "đem tặng". Các anh bấy giờ mới khám phá ra. Thà bị đòn bằng roi cũ đã dùng lâu nên mềm mại, dịu dàng hơn qua những cái quất thẳng tay. Roi mới cứng ngắc như tăng thêm phần đau đớn. Từ sau khi nhìn các anh bị đòn roi, thêm biết rõ dế làm sao mà bắt được, My hết ham ngắm dế, hết ham hát bài hát trẻ thơ:
Nhà em có nuôi một con dế
Trông nó đen như than hầm
Sáng nó kêu ré, ré, ré
Trưa nó kêu rè, rè, rè
Tối nó kêu ré, ré, rè...
My nhớ ngày trước mỗi lần cúng giỗ cho ông bà ngoại, mấy người dì của My từ dưới quê lên trước một ngày. Dì Út của My vừa xinh đẹp, vừa khéo léo đảm đang nhưng cũng vừa rất nóng nảy "chằn ăn", như các chị anh My vẫn nói lén sau lưng. Vô phúc cho đứa cháu nào lầm lỗi, dì sẽ thẳng tay dạy dỗ bằng roi vọt trong khi mẹ của My chưa bao giờ dùng đến với con. Một buổi chiều trước ngày giỗ ngoại, dì hớt hải kêu lên khi khám phá ra mấy cặp vịt, gà dì tuyển chọn mang lên từ dưới quê đã biến mất, trước khi dì ra tay cắt cổ từng con. Điều đầu tiên dì nghĩ đến, là hàng xóm tham lam đã ăn cắp mất, vì dì chỉ cột hờ sợi dây thả cho ăn thóc ở sân sau. Có lẽ sợ dì gây thêm khẩu nghiệp, Ba My cười cười lên tiếng ngăn liền. Dì Út à, nói dì nghe đừng buồn. Anh là người cắt dây thả lũ gà, vịt cho đi. Thật sự anh giờ đã quy y và thọ ngũ giới rồi cho nên không cam tâm nhìn thấy dì cắt cổ lấy mạng đám gia cầm tội tình này. Từ nay trở về sau dì nhớ đừng đem gà vịt dưới quê lên nữa làm chi. Sau đám giỗ này anh với chị Hai em sẽ chỉ nấu món chay để cúng giỗ cho nội ngoại hai bên. Dì Út My sững sờ không nói năng gì. Giận ba My phải biết, nhưng các dì vốn quý kính ba My giống như một người cha, vì ba đến với mẹ không bao lâu thì các cậu dì trở thành trẻ mồ côi. Ba My cùng mẹ lo lắng, chăm sóc đàn em bốn đứa, còn gả chồng cho các dì luôn. Không nói nhưng dì giận dỗi, sau đó cho mẹ biết rằng ngày giỗ năm sau dì sẽ chẳng về. Để anh chị cúng chay, em cúng mặn kệ em. Cha mẹ, ông bà mình có biết ăn chay đâu mà cúng!Ba My cười buồn, biết không thể nói gì hơn với người em vợ luôn luôn nghĩ mọi chuyện đều "bất di bất dịch". Tổ tiên, ông bà làm sao, cháu con phải làm y như vậy, không sai. Cúng giỗ là để cho ông bà, cha mẹ được ăn ngon, chứ không phải là tấm lòng tưởng nhớ của con cháu dành cho người đã khuất, tìm về cùng góp chung lời cầu nguyện cho người quá vãng được siêu thoát, nhẹ nhàng đi về nơi thật sự an vui...
Phần My, My nói sao cũng mặc. Vẫn còn y hai hồ cá trong nhà. Em thật là lắm chuyện. Cá kiểng sinh ra là để được sống ở trong hồ, cho người ta chăm sóc ngắm nhìn. Như vậy sướng chứ đâu có chi là khổ! Những con cá nước mặn bơi lội tung tăng giữa đám rong rêu, màu sắc xinh đẹp, rực rỡ, làm sao My không thấy. Nhưng nước trong hồ đâu như nước ở biển khơi. Dù thay nước, dù bỏ thêm hoá chất thì cá vẫn lặng lẽ thay nhau qua kiếp khác. My chạnh lòng mỗi khi qua đêm thức dậy, nhìn xác cá tái tê bất động, trôi bềnh bồng qua lớp kiếng trong veo. Chàng mãi rồi cũng mệt mỏi vì thay nước hoài hoài, mua thêm cá mới nhưng chẳng con nào sống thọ. Hồ cá nước mặn coi như đóng cửa, chàng đem tặng cho người cậu của My. Còn lại những con cá Tàu bụng bự, mắt lồi. Cho đến lúc con trai My có mặt, lớn dần và biết thay bố cho cá ăn, một lần nhiều bằng một tháng vì muốn cá của con mau lớn! Thế là cá bội thực, cả đàn rũ nhau thả nổi, nghỉ không bơi. Chàng cuối cùng dọn dẹp nghỉ chơi nuôi cá. My "thở ba hơi, miệng mỉm cười" nhẹ nhõm trong lòng. Từ đây hết bứt rứt buồn phiền cảnh cá chậu, chim lồng. Cô bạn nhỏ cười, em chắc chị động lòng trắc ẩn, vì cảnh chim hót trong lồng của chị đó mà!
Trên những sợi dây điện, đàn chim tung cánh vội. Chiếc school bus màu vàng sắp sữa ngừng ở góc đường. My xiết nhẹ tay con nói vào lớp nhớ ngoan, rồi khẽ cuối xuống chìa má cho con hôn nhẹ trước khi bước vội . Cu Duy đã không thèm hôn My "ở ngoài đường" dạo trước lúc nghỉ hè. Hỏi ra mới biết chú nhóc sợ đứa con gái hàng xóm cùng đón bus sẽ cười con. My nói nó vẫn đứng đợi bus với con từ bữa đầu tiên đi học. Con vẫn hôn mẹ trước mặt nó gần 6 năm rồi đâu phải lần đầu. Con đừng bao giờ lo người khác nghĩ gì. Chỉ cần biết rõ con làm gì thôi, là đủ. Cu Duy an tâm, vừa hôn mẹ vừa liếc nhìn xem con bé đi chung xe thái độ ra sao. My cười hài lòng khi chợt nhận ra, con bé Tàu này cũng bắt đầu hôn mẹ trước khi bước lên bus như cu Duy vậy.
Nắng đã lên, chiếu những tia long lanh trên đọt lá còn xanh. My vừa đưa tay vẫy vừa gởi cho ông bus driver một câu chào buổi sáng, là thói quen My vẫn có suốt bao năm. Tuần lễ đầu niên học mới năm nay. My chào và nhận lại ánh mắt lạnh lùng như không thấy, không nghe. Cô láng giềng cùng đứng với con khẽ bảo My. Ông Mỹ đen lái bus năm nay ngó bặm trợn, không chút gì thân thiện. Sang tới ngày cuối tuần thấy My vẫn tươi cười gởi một câu chào mà không nhận lại được gì. Cô hàng xóm lên tiếng, ông ta bất lịch sự quá, chị chào chi cho mệt. My cười, nói thấy ông buồn cho nên gởi ông một nụ cười tươi. Dù sao ông vẫn là người mình gặp mỗi đầu ngày. Là người đón, đưa con suốt mùa học năm nay.
Cô láng giềng của My sáng nay bỗng cười tươi. Cô có vẻ còn vui hơn My nữa khi chợt thấy ông bus driver "nghiêm và quạu" của con, nhìn My vẫy tay cười khoe hai hàm răng trắng nõn nà. My ngước nhìn lên cao, đàn chim đã trở lại ríu rít trên hàng dây điện trước sân nhà. Mây xanh quá, gió chừng đang nhẹ thổi. Cầu mong cơn bão từ Louisiana không đem đến những tai ương cho thành phố biển ở nơi đây.

Quỳnh My