Tà kiến là tin tà, mong phước mê tín tà vạy, chấp thường chấp doạn. Chẳng in nhân quả tội phước, sống tranh đấu, chết là hết, không có thiên đường, dịa ngục, Tâp phương Cực lạc... đó là tà kiến. Phật cấm không có các hàng đệ tử mê tín, vì đó là nguyên nhân làm chướng ngăn Thánh Đạo. Phật chỉ cho phép các hàng đệ tử tin vào những điều chân chánh, chứ không phải Phật cấm chúng ta đừng tin gì hết. Bởi vì sống ở đời nếu ta không tin ai cả, thử hỏi làm được việc gì? Trong gia đình ông bà, cha mẹ vợ chồng, con cháu, dòng họ... không tin tưởng cứ mãi hiềm tị lẫn nhau thì có gì là hạnh phúc, xã hội như thế sẽ loạn mất. Đã sống chung phải tin tưởng lẫn nhau thì mới hòa hợp làm nên sự nghiệp to lớn.
Trên việc tu hành, đức tin rất là cần thiết. Nó là căn bản sanh ra muôn hạnh lành, đạt đến đạo quả. Giả sử trò chẳng tin thầy, Phật tử không tin lời Phật dạy biết căn cứ vào đâu để tu hành. Nhờ có đức tin mạnh mẽ, chí nguyện vững vàng mới dẹp được lòng tà ác.
Nên có câu:
- Tin năng trưởng dưỡng chư thiện căn
Tin năng siêu xuất chúng ma lộ.
Có nghĩa là lòng chánh tín nuôi dưỡng được các căn lành, vượt khỏi con đường ma.
Tuy nhiên đức tin phải đi đôi với trí sáng suốt, phân biệt giả chơn, hầu tránh khỏi ma đạo chịu khổ báo về sau.
Nhưng câu chuyện Phật độ ông trương giả keo kiệt quay về quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới. Ít hôm sau, Ma vương muốn thử xem lòng tin của ông như thế nào nên hóa ra Phật đến bảo trưởng giả: "Hôm trước ta chỉ thử ngươi đó thôi, vì Phật Pháp chủ trương giải thoát làm cho con người được tự do, chứ đâu có bảo giữ gìn những giới luật khắt khe, ràng buộc thiệt thòi như thế, nay ông hãy xả đi".
Trưởng giả lấy làm ngạc nhiên tự nghĩ: Hình dung giống Phật mà lời dạy trước sau trái ngược, nên thưa: "Bạch đức Thế Tôn! Con xét thấy xả giới rất nguy hiểm, nếu mọi người không giữ giới sát sanh,cứ tự do giết hại lẫn nhau, thì cõi đời sẽ diễn ra biết bao nhiêu cảnh đầu rơi, máu đỏ, thịt nát, xương tan, loạn ly tứ phía.
Nếu ai ai cũng trộm cướp, thời còn đâu là an ninh trật tự.
Tất cả dâm loạn, còn đâu luân thường đạo lý.
Đua nhau nói dối, còn đâu là uy tín.
Cứ mãi say sưa tối ngày thì còn đâu là nhân phẩm đạo đức.
Theo chỗ nghĩ của con, xả giới rất tai hại, nên không xả giới được, mong Thế Tôn lượng thứ cho".
Ma vương mấy phen lung lạc, nhưng trưởng giả khăng khăng một lòng, Ma vương đành biến mất.
Qua chuyện trên để cho chúng ta thấy, người Phật tử đã nhận chân được giáo lý, cho dù Phật hay Hòa thượng... nói ra mà không hòa hợp với lẽ phải cũng không tin. Có lắm người thiếu trí nhận định, đụng đâu tin đó nên dễ lạc vào ma đạo.
Vì thế Cổ Đức cảnh báo:
- Đạo với lý, từ đây nhiều chỗ
Phải lọc lừa cho kỹ mà nhờ
Chọn nơi nào chánh đạo, phụng thờ
Thì mới được thân sau cao quí.
Nhìn Phật giáo mà tìm cái lý
Coi tại sao ta phải tu hành
Vì yên dân ta chỉ ngọn ngành
Khuyên lê thứ làm lành, ác tránh.
Đạo quỷ vương rất nhiều chi nhánh
Khuyên dương trần sớm tránh mới mầu
Thời kỳ này nhiều quỷ lắm ma
Ráng nghe kỹ lời ta mách trước.
Tin, không tin thì cũng mặc tình
Chớ ta lắm công trình dạy dỗ
Hồi thuở trước Thích Ca Phật Tổ
Ngồi tham thiền bị nó ghẹo hoài
Ma cũng không rúng động lòng ngài
Nên cố oán phá đời mãi mãi.
Cổ Đức còn nhắc nhở thêm:
- Câu đạo đức bay mùi thơm lạ
Muốn nếm thì phải ráng sưu tầm
Các đạo tà mưu khéo âm thầm
Dân ráng tránh kẻo lâm mà khổ
Chúng nó xuống khuyên răn nhiều chỗ
Dụng phép mầu lòe mắt chúng sanh
Ai ham linh theo nó tập tành
Sa cạm bẫy khó mong sống sót.
Lấy trí xét đoán tận tường lời Phật dạy gọi là chánh tín, trái lại chỉ tin mù quáng là mê tín. Từ cổ chí kim chưa có ai tu mê tín mà thành đạo bao giờ!
Chúng sanh chẳng rõ chánh nhân, mê chấp hình tướng, tin tà cầu phước thật là phi lý. Đức Phật mới thuyết minh giáo lý nhân quả, nghiệp báo không có vị thiên thần, ông bà, cô cậu nào có quyền sắp đặt, an bày số phận của ta.
Thế mà có nhiều người không tin lời Phật dạy, tối ngày cứ mơ tưởng, gởi gấm linh hồn vào những thế giới huyễn hoặc, không tự chủ đươc mình, lúc nào cũng phập phồng lo sợ, trí huệ lu mờ, làm việc mù quáng. Như thấy con cháu bệnh hoạn, tai nạn hoặc gia đình xào xáo, làm ăn không được, nghe nói có ông thầy bói toán, ông lên, bà xuống... bảo tại vì bị quỷ thần, cửu huyền quở... phải giết heo, gà vịt... để cúng tế thì gia đạo mới được bình yên, thật là trái ngược giáo lý từ bi.
Giống như chuyện trong kinh Pháp Cú thí dụ nói: Thuở Phật, có ông vua tên là Hòa Mặc. Một hôm, mẹ vua lâm trọng bệnh nằm liệt giường. Vua cho mời rất nhiều danh y điều trị và đến cầu phú chú nơi đồng cốt, song bệnh tình bà vẫn không thuyên giảm. Do đó, vua cho mời hai trăm vị Bà la môn vào cung cúng dường, rồi hỏi: "Thái hậu bệnh nặng đã lâu, không biết vì nguyên nhân gì?"
Các Bà la môn trả lời: "Bệnh của Thái hậu là do tinh tú sai loạn, âm dương bất hòa".
Vua hỏi: "Làm cách nào để trừ được?"
Các Bà la môn nói: "Nên bày lễ cầu đảo núi non, nhật nguyệt tinh tú nơi khoảng đất trống ngoài thành phía đông và giết một trăm súc vật đủ loại, với một đứa bé để tế trời thì mẹ của bệ hạ hết bệnh".
Vua nghe lời liền cho người lùa voi, ngựa, bò, dê... đủ trăm loại và một đứa bé đi ra chỗ tế tự. Dọc đường tiếng than khóc, kêu la vang dội khắp nơi!
Động lòng từ, đức Phật và chúng đệ tử đi đến cửa thành phía đông.
Vua Hòa Mặc và mọi người đến nơi trông thấy đức Phật uy nghi rực rỡ, hào quang tỏa sáng như mặt trời mọc, ai nấy đều khởi tâm tín mộ.
Vua liền xuống xe đến trước Phật chắp tay xá bái.
Đức Phật hỏi: "Đại vương định đi đâu?"
Vua vòng tay đáp: "Mẫu hậu con lâm trọng bệnh, lương y khắp nơi trị không hết. Nay con đem đứa bé và các súc vật đến đây để tế cúng chư thiên, cầu đảo tinh tú cầu cho mẹ con được hết bệnh".
Đức Phật bảo: "Ông giết người sát vật cúng tế chư thiên, cầu đảo tinh tú để cầu cho mẹ ông hết bệnh là điều phi lý. Giả sử ông suốt đời cực khổ, đem tất cả bò dê... trong thiên hạ ra sát sanh để tế tự cầu đảo, thì sẽ mang tội rất lớn như núi Tu Di. Thật là phí công vô ích. Đại vương nên biết, muốn có lúa ăn phải lo cày cấy, muốn sống thọ phải hành từ bi, muốn được trí huệ phải chuyên học hỏi. Mình gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Kẻ giàu sang thì không thích bữa ăn của người nghèo. Chư thiên kia ở cung điện thất bảo, muốn ăn mặc tự nhiên như ý, lẽ đâu lại bỏ vị cam lồ mà dùng đồ máu thịt tanh hôi".
Vua Hòa Mặc nghe lời Phật dạy, thấy được lẽ đạo vô cùng hoan hỷ cho người đưa đứa bé về nhà và phóng thích các con vật muốn đi đâu tùy ý.
Kinh Dược sự dạy:
"Tin các thầy tà ma ngoại đạo yêu nghiệt thế gian, nói nhảm họa phúc, sanh ra sợ hãi, tâm chẳng được an. Xem bói thấy xấu, giết nhiều chúng sanh, khấn vái thánh thần, cầu ma quỷ lên ban cho hạnh phúc. Muốn sống lâu thêm vẫn không thể được. Ngu si mê hoặc, mê tín tà kiến, thành ra chết uổng đọa vào địa ngục không có ngày ra".
Qua lời Phật dạy, chúng ta thấy gieo nhân gì thì hưởng quả nấy, chớ thiên thần, ông bà ai lại gia hại con cháu. Có nhiều người nói, nhờ cúng tế van vái mới hết bệnh, làm ăn phát đạt, đó chẳng qua là duyên trùng hợp, nếu nói cúng cầu được thì chẳng cần tu và giáo lý nhân quả không còn giá trị nữa!
- Gieo giống đắng, quả đắng
Nhân ác tránh được chăng
Làm ác chịu tội khổ
Tu thiện hưởng phước lành.
Chúng ta xem kinh, thấy rõ chuyện ngài Mục Kiền Liên có đầy đủ lục thông mà còn bị bọn ngoại đạo thuê người đánh chết, là vì trong quá khứ nghe lời vợ đánh đập cha mẹ.
Như thế chúng ta đủ biết nghiệp người nào nấy trả, không ai có quyền ngăn cản được khi nó đã đến, cho dù đó là Phật, Thánh cũng không ngoại lệ. Như chuyện cô kỹ nữ Chin Cha độn bụng vu oan, nói Phật ăn ở với cô có thai, khi mọi người phát hiện ra việc đó là giả, ai cũng phiền trách cô đủ điều, nhưng đối với đức Phật, ngài thấu suốt luật nhân quả, nên bình thản kể cho tứ chúng nghe câu chuyện tiền kiếp ngài làm vua.
Một hôm, bá quan lâm triều nhì ra thấy chư vị Sa môn đi khất thực, ai nấy đều hướng về đó vái chào, làm cho nhà vua sanh tâm đố kỵ nói: "Các khanh chớ có tin mấy ông Sa môn đó, ban ngày ôm bát lim dim đi khất thực trông ra vẻ từ bi, nhưng khi về chùa họ có tình nhân, vợ con ai biết".
Nói đến đây, Phật bảo:
Cũng vì câu nói phỉ báng đó, cho nên hôm nay ta bị quả báo cô Chin Cha độn bụng nói xấu ta".
Chính vì không hiểu thấu giáo lý nhân quả, nên có người mới quy y vài ngày, van vái cầu xin đủ thứ, nào là cầu cho được bình an, mạnh khỏe, sống lâu, mua may, bán đắt, phát đạt giàu sang... nhưng không được như ý, lại gặp toàn chuyện chẳng may, liền sanh tâm phiền trách Phật không linh. Gặp tà thuyết của tà giáo, dùng bùa chú mê hoặc hay tung tiền ra mua chuộc, dụ dỗ bỏ đạo liền. Hạng người như thế không hiểu gì về lý nhân quả, thời không bao giờ tồn tại trong chánh pháp Phật Đà. Có ba góc độ người ta thường bỏ đạo, dó là tình cảm, tiền của và thiếu sự hiểu biết nhận định đâu là chánh tà. Người chẳng có lòng trung hậu, thế gian không xài, nói chi là Phật Thánh. Họ đến với Đạo mục đích câu danh lợi, tình tiền... nếu không được lại sanh tâm hủy báng Tam Bảo, thử hỏi còn ai họ chừa. Kẻ đó phải sa vào đường dữ.
Kinh Tạp Bảo Tạng nói:
"Phước nghiệp tự ta tạo, chẳng phải nhờ cúng thần mà được. Phải biết tất cả phước lành, đều do giữ giới, cúng dường, bố thí mà thành chớ chẳng phải cúng cầu mà được".
Trong Khế kinh, Phật dạy:
"Người không có chánh kiến giống như lấy cát nấu muốn cho thành cơm, chuyện đó không bao giờ có, uổng công vô ích".
Là Phật tử mà không tin lời Phật dạy, lại tin những thuyết vu vơ về ngày, giờ, năm, tháng thì không đúng chánh pháp chút nào. Chưa hết, lại có khi vợ chồng bất hòa không biết tỏ cùng ai, liền tìm đến thầy nói, họ nói nào là kỵ tuổi, khắc khẩu... Chuyện đã xấu, lại thêm bị thầy bói hù dọa, làm cho gia đạo càng rắc rối thêm, bởi ma lực mê tín ám ảnh, hết dổ thừa cung mạng, tuổi tác đến nhà cửa, cà ràng, ông táo... không còn gì để nói nữa có nước đánh lộn, ly dị là xong! Tại sao mình không dám chấp nhận lỗi để sửa đổi, lại đổ thừa đủ thứ chuyện. Ôi! Mê tín đến nước đó, thì không còn gì để nói!
Thí dụ: Mình lựa ngày giờ tốt, nhưng khi ra đường gặp chuyện rắc rối mà không nhịn người ta, thì thử hỏi có tốt được không? Trong nhà trên dưới nếu biết nhường nhịn, thông cảm tha thứ những lỗi lầm cho nhau, thì không cần coi bói... gia đạo vẫn được bình an.
Tại sao chúng ta phải hòa? Vì mỗi người đều có cái hay khác nhau, khi hữu sự, mời người ta mới hoan hỷ giúp mình, ngược lại căng thẳng, khi cần ai mà giúp? Nên người xưa nói:
"Bàn tay năm ngón ngắn dài khác nhau, nhưng đều sử dụng được cả". Đông có anh, Tây có em... đồng lòng đoàn kết thì làm việc gì cũng xong.
Nên có câu:
- Hòa nhau của chất đầy kho
Gay nhau chén bát, nồi ơ tan tành
Thuận nhau ăn đủ, mặc lành
Nghịch nhau bụng đói, thân trần nghêu ngao.
Từ chỗ hòa thuận đó, nó đem lại tài lộc làm cho gia đình được hạnh phúc, cần gì phải đi coi bói. Đa số thầy bói họ nói chung chung, năm nay không được tốt nếu có phước thì qua, không phước bị nạn. Như thế, mình ráng lo làm phước không tốt hơn là đi xem bói toán.
Trong Khế kinh, Phật nói:
"Tất cả các pháp đều từ nhân duyên sanh và những gì mà con người gặp phải trên cõi đời đều do nghiệp lực chi phối. Chúng sanh tự gieo nhân, rồi gặt lấy quả, chẳng phải trời rồng, quỷ thần gây ra".
- Thiện ác kết quả riêng
Nhân quả lý dương nhiên
Làm thiện sẽ được thiện
Gieo giống ngọt vui yên.
Qua lời Phật dạy, chúng ta thấy đối với chúng sanh ngài không bao giờ thưởng hay phạt một ai, chỉ đưa ra giáo lý nhân quả, tốt xấu, khổ vui... tự mình tạo ra, không ai có quyền ban phước hay giáng họa, nên người theo đạo Phật tự tin nơi mình, không bị lệ thuộc bất cứ ai. Như lời Phật dạy:
"Ta là Phật đã thành, các ông là Phật sẽ thành". Đó là tự do bình đẳng, từ, bi, hỷ, xả, vô ngã vị tha, thương yêu tất cả muôn loài vạn vật.
Lại có người quan niệm sai lầm, khi tôn giáo của họ bị kẻ nào lấn hiếp, liền cổ vũ đồng đạo nổi dậy tìm đối phương trả thù, để người ta cho mình là Thánh tử đạo, được Phật, trời, thượng đế, thánh thần... rước về thiên đàng, Cực Lạc... Nhưng xin thưa quý vị! Cho dù ai theo bất cứ tôn giáo nào hoặc không tôn giáo, nếu giết hại người phải lãnh lấy ác báo đau thương chết thảm.
Đối với đức Phật, ngài chủ trương phá bỏ tất cả giai cấp, lấy lòng từ bi, hỷ xả đối với tất cả chúng sanh, cho dù kẻ đó có chửi mắng, đánh đập giết hại Tổ thầy, ông bà, cha mẹ... cho đến thân mình, cũng không được oán hận trả thù. Tâm hồn thiêng liêng cao thượng đó, không có bút mực nào diễn tả hết.
Đó là điều chúng ta cần biết, chứ đừng nghĩ rằng giết kẻ phá đạo mình để chứng tỏ ta là người có công trung thành với đạo để được ơn trên khen thưởng, phong quan tấn tước như chuyện thế gian. Người như thế không hiểu gì về luật nhân quả, thật là mê muội đáng thương.
Để cảnh giác các hàng đệ tử, trong kinh A Hàm Phật bảo:
"Phải thực hành thiền định, quán sát thấy rõ các pháp, lúc thịnh khi suy, đủ duyên thì hợp, hết duyên thì tan. Không có gì tồn tại mà phải bảo thủ, giết hại lẫn nhau, gây thù kết oán." Nếu hiểu rõ như thế, chúng ta sống rất thoải mái trong mọi cảnh ngộ, không có chi bận tâm. Đó là bức thông điệp vô giá, đức Phật đã để lại cho nhân loại làm nền tảng tu tập. Nhưng có mấy ai hiểu ra, cứ mãi giết hại lẫn nhau, thật đáng buồn thay!
Nhìn thấy nhân loại đắm chìm trong bóng tối vô minh, mê mờ không lối thoát, nên đức Phật hiện thân ra đời, đem giáo pháp nhiệm mầu ân cần chỉ dạy, đưa nhân loại thoát khỏi vòng mê lộ. Là đệ tử phước mỏng nghiệp dày, sanh sau Phật hơn hai mươi lăm thế kỷ, trí mờ ám phải đương đầu nhiều lối tẽ, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Xưa Phật dạy đệ tử:
"Các con phải lấy giới luật làm thầy, thực hành Bát chánh đạo, là: chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm và chánh định".
Hãy tự mình thắp lên ngọn đuốc trí huệ, phá tan bóng tối vô minh, tà kiến. Đó mới thật là chánh nhân tu hành đúng mục tiêu giải thoát của Phật, nếu khởi tâm niệm sai lầm lạc vào đường tà, cho dù có cố gắng tu cũng không thoát khỏi sanh tử luân hồi.
Kinh Đại Niết Bàn, Phật dạy:
"Người có lòng tin mà không hiểu giáo lý thì dễ tăng trưởng vô minh mờ ám, người hiểu giáo lý mà không có lòng tin thì dễ tăng trưởng tà kiến. Cho nên lòng tin và hiểu biết phải đi đôi mới là cội gốc tu hành".
- Vung gươm huệ, cắt màn si ám
Rải mưa bi, dập đám lửa phiền
Pháp thân nương Bát nhã thuyền
Niết bàn giải thoát bình yên bên bờ.
Tại sao đức Phật không cho chúng ta tin theo tà giáo? Vì nó không mang tính chất từ bi, hỷ xả. Bởi thế Phật tử đã quy y Phật rồi, không quy y quỷ thần, vì quỷ thần không phải là thánh nhân, chưa thoát khỏi luân hồi sanh tử thì làm sao đưa chúng ta đến chỗ an lạc, giải thoát. Trái lại họ dẫn ta đến chỗ hầm hố tội lỗi. Thế mà có nhiều người tin bướng, nghe càn, thờ cúng đủ thứ, khi nhìn vào không biết họ là đạo nào?
Theo nguyên tắc, bàn thờ Phật phải đặt chính giữa nhà, bàn thờ ông bà để một bên. Nếu nhà có lầu, nên thờ Phật tầng trên, bàn thờ chỉ thờ Phật Thích Ca, Di Lặc, nếu ai tu Tịnh Độ thì thờ Phật A Di Đà, Quan Âm, Thế Chí, ngoài ra không nên thờ thần... chung với bàn Phật. Nếu nhà chật hẹp làm bàn thờ tam cấp, trên thờ Phật, kế ông bà, dưới để đồ cũng kiến. Nên nhớ bàn thờ Phật phải cho trang nghiêm, không được để tạp vật nào khác, ngoài bình bông, lư hương, chân đèn, chuông. Mỗi ngày cần lau quét cho sạch.
Phật tử quy y Pháp rồi, không quy y kinh điển tà giáo, bởi vì kinh điển tà giáo không phải là pháp môn vô lậu giải thoát, nó đưa chúng ta đến chỗ lầm đường lạc lối.
Thế mà có nhiều người kinh Phật không đọc, lại xem những sách nhảm nhí vô ích, thậm chí kinh luật đụng đâu bỏ đó, để cho mấy em bé bứt xé, thật đáng tiếc! Xem truyện tiền thân Phật, ngài dám hy sinh thân mạng để cầu một bài kệ, mình là con Phật lại xem thường giáo lý của ngài hay sao? Kinh Địa Tạng nói:
"Người nào thấy kinh sách hư rách, sửa lại để chỗ trang nghiêm, công đức vô lượng".
Kinh Nhân Quả nói:
"Tay dơ cầm kinh và để chỗ dơ bẩn, mắc báo làm con trùng trong nhà xí".
Vì thế chúng ta phải quý trọng kinh điển như kính trọng Phật vậy.
Phật tử quy y Tăng, không quy y thầy tà, bạn ác, vì thầy tà bạn ác dẫn dắt ta đến chỗ tối tăm sa đọa.
Là Phật tử đã quy y Tam Bảo rồi mà không vâng lời Phật dạy, là đã biến mình thành kẻ tà đạo. Tà đạo không có nghĩa là đạo khác, mà những ai không nghe lời Phật dạy, thờ cúng phi pháp, lại tin bướng, nghe càn, làm điều trái ngược. Phật nói:
"Người đó là tà đạo".
Mê tín không đem đến cho ta lợi ích chi cả, nó chỉ đem lại những sự băn khoăn, lo âu, nuối tiếc và sợ hãi, khiến cho tâm trí bất an, làm chướng ngại sự sinh hoạt đời sống hằng ngày của chúng ta, tiền mất tật mang lại bị người trí chê cười.
Trong Tạng Luận, Phật nói:
Bị đọa vào cảnh địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh chuyên chở nặng nhọc chưa phải là khổ lắm, cái khổ nhất là người si mê, tà kiến không có trí tuệ phân biệt đâu là chánh tà, nên mãi đắm chìm trong bóng tối vô minh, tạo ra nhiều ác nghiệp, để rồi xuống lên trong ba cõi, sáu đường, vay trả bất tận, khổ não triền miên, đó mới thật là khổ".
Cổ Đức cũng khuyên:
- Ác thứ mười đoạn chót si mê
Nguyên tăm tối từ thời vô thủy
Màn vô minh che mờ căn trí
Nên thường khi nhận ngụy làm chơn
Lo huyễn thân vật chất kém hơn
Chẳng tìm biết tinh thần đạo đức
Dệt lưới nghi đeo điều phiền phức
Bịn rịn đời khổ cực tang thương
Khi nói làm ít chịu suy lường
Mãi phạm tội nên rằng nghiệp ác
Dẹp si mê phải nương thuyền giác
Muôn việc làm chánh trực khôn ngoan
Đừng bạ đâu, tin bướng, nghe càn
Làm ngu muội, đọa thân uổng kiếp
Ác trừ xong hiện ra thiện nghiệp
Lóng nguồn chơn Phật tiếp dẫn cho
Trồng cây lành vị quả thơm tho
Tuy không thấy mà sau chẳng mất.
Tóm lại người nào biết quay về Tam Bảo, thân cận thiện tri thức, tu hạnh Bát nhã, thực hành thiền định, phát sanh trí huệ, diệt trừ vô minh tà kiến, thấy biết chơn chánh, hiểu rõ nhân quả, nên không tạo tội, gieo nhiều phước lành thẳng tiến trên con đường giải thoát.
Đúng như lời Phật nói:
"Thuở quá khứ, có Phật Nhiên Đăng ra đời, tứ chúng thời đó nhờ quy y Tam Bảo có chánh kiến, nên đều thành Phật hết".
Trong kinh Đế Thích Sở Vấn nói: "Nếu người nào phát tâm quy y Tam Bảo, người ấy hưởng được phước báu an vui yên ổn lớn, bởi vì oai đức Tam Bảo thường bảo hộ chúng sanh".
Sự lợi ích của quy y Tam Bảo to lớn như thế. vậy mà có nhiều người nhờ căn lành đời trước, nên gặp được thiện hữu tri thức khuyến khích quy y Tam Bảo, họ trả lời rằng: "Quy y Tam Bảo mà không làm theo lời Phật dạy tội còn hơn là không quy y". Mới nghe qua thấy có lý, nhưng cũng nên xét lại, cho dù chúng ta có quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới hay không, nếu gây tạo thập ác vẫn bị quả báo như thường.
Ví dụ: Như có một người thì quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới, còn người kia thì không quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới, cả hai đều phạm tội giết người, cướp của... khi đưa ra tòa án xét xử, cả hai đều lãnh mức án như nhau. Nhưng người biết quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới, nếu lỡ phạm giới họ biết đó là sai trái, tội lỗi ăn năn sám hối. Còn người không biết uy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới gây tạo tội lỗi mà không biết đó là tội lỗi, lại còn cho thế là đúng, nên họ càng lún sâu vào con đường tội ác.
Người biết quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới, thập thiện cho dù họ không giữ được trọn vẹn, nhưng ít ra họ cũng giữ được một hai giới, còn hơn là không giữ được giới nào. Hơn nữa, cho dù họ có gây tạo ác nghiệp bị đọa đi chăng nữa, nhưng căn lành quy y Tam Bảo đó không mất, khi trả hết ác nghiệp sẽ gặp được chư Phật và Bồ tát cứu độ cho họ thoát khỏi cảnh khổ đau, vì vậy chúng ta hãy dõng mãnh phát tâm quy y Tam Bảo thọ trì ngũ giới, thập thiện không có gì phải bận tâm lo sợ.
Theo kinh Thập Thiện Nghiệp, Phật dạy: "Người không tà kiến, thời thành tựu được mười công đức sau đây:
- Được ý vui chân thiện, bậu bạn chân thiện.
- Tin sâu lý nhân quả, thà bỏ thân mạng chớ không làm ác.
- Chỉ quy y Phật, không quy y Thiên thần và ngoại đạo.
- Trực tâm chánh kiến. xa hẳn các sự ngờ vực kiết hung.
- Thường sanh nhân, thiên không sa đường dữ.
- Vô lượng phước huệ thường tăng lên mãi.
- Dứt hẳn đường tà, chân tu đạo chánh.
- Không lòng chấp ngã, bỏ hết ác nghiệp.
- Kiến giải vô ngại.
- Chẳng bị các tai nạn.
Đó là mười công đức. Nếu ai hồi hướng về quả Vô thượng Chánh đẳng chánh giác, sau khi thành Phật, chứng được tất cả Phật pháp thành tựu thần thông tự tại".
Ngược lại trong kinh Niết Bàn nói:
"Nếu người nào si mê tà kiến hiện tại, tâm trí bất an, mê mờ làm điều tà vạy, não hại sanh linh, khi quả thành tựu sẽ đọa vào địa ngục. Ra khỏi địa ngục thọ thân súc sanh, làm heo, bò, kiến, mối... Nếu được làm người sanh vào nhà tà kiến, đui, điếc, câm, ngọng, tàn tật, tâm trí u mê, thường mang ách nạn ưu sầu vào thân".
Phật đã ân cần chỉ rõ tai hại của tà kiến, chúng ta lẽ nào chẳng sợ hãi, không từ bỏ nó hay sao?
Sở dĩ con người khổ đau tổn giảm tuổi thọ, sa đọa là do không giữ giới.