Giả sử ta gieo một hạt giống xuống ruộng, thì hạt giống là nhân để cho quả sau này. Nhưng phải nhờ các thuận duyên như đất, nước, không khí v.v... thì hạt giống mới phát triển thành cây được.-Thứ hai, đạo hữu binh đã nói rằng: Duyên là hoàn cảnh đưa đến, giúp cho nghiệp được phát triển...Tuy nhiên, mọi thứ phải theo quy luật nhân-quả. Xin đạo hữu giải thích cho lý do nào mà Duyên lại đưa đến, giúp cho nghiệp được phát triển và kết quả?. Tức là chúng ta đi tìm cái "Nhân" của "Duyên". Vậy, Duyên phải là kết quả của cái sự đó;
-Thứ ba, nếu có cái duyên thuận lợi thì ắt cũng có cái duyên bất lợi. Tại sao đối với trường hợp này thì duyên thuận lợi. Trường hợp khác thì duyên bất lợi?-Cũng không nằm ngoài quy luật nhân quả.
Nếu hạt giống đó ta gieo trên đá hay xi măng thì hạt giống không phát triển được. Gọi đó là nghịch duyên.
Gặp thuận duyên hay nghịch duyên cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân đó ở người gieo giống.
Cũng vậy, nếu ta làm điều ác, sẽ phải nhận quả ác. (đó là thuận duyên)
Nhưng nếu ta hối cải, niệm Phật, được vãng sanh Cực Lac Quốc, thì cái nhân ác kia không thể tăng trưởng được.
Vì sao ? vì ở cõi Ta Bà này sẵn có các trợ duyên (Như địa ngục, sinh tử luân hồi, oán gia v.v...) để con người phải chịu quả báo.
Còn ở cõi Cực Lạc tên ác đạo còn chẳng có huống là có thật, và cũng không có luân hồi, con người sống lâu vô lượng. Cũng không có oán gia, làm sao trả nợ ? Dù có gặp oán gia sinh lên đó, cũng đã là người giác ngộ rồi, và vì thế nên người đó hiểu rằng mọi sự đều là huyễn, là giả, không thật v.v... không có tâm thù oán. Vì thế oán thù được cởi bỏ.