Không đi tìm niềm vui ở những nơi vui nhộn, cũng không tranh thủ dịp nghỉ hè để đi du lịch cùng gia đình, rất nhiều teen Hà thành đã chọn cách “lên chùa” tham gia những khóa học tĩnh tâm mong sống “tốt đời đẹp đạo”.
Cười trên sự đau khổ của người khác lá ác. Cười trong đau khổ của chính mình gọi là cười ra nước mắt, thì cũng không phải. Chủ đề này tôi muốn nói là nụ cười của hành giả Pháp Hoa, hay nói khác, nụ cười của đức Phật.
Tôi là một đứa trẻ khác thường. Người ta đã nói vậy ngay khi tôi vừa mới trồi đầu ra khỏi cái cung tối tăm chật hẹp trong bụng mẹ. Vừa chào đời, việc đầu tiên của tôi là mở to đôi mắt ra nhìn khắp lượt.
Kinh Tăng nhất A-hàm có hai phẩm vinh danh người cư sĩ tại gia, đó là phẩm Thanh tín sĩ, vinh danh bốn mươi nam cư sĩ đệ nhất, và Thanh tín nữ, vinh danh ba mươi nữ cư sĩ đệ nhất.
An cư, nguyên tiếng Phạn là vārṣika, dịch ý thì từ này có nghĩa là kỳ nghỉ mùa mưa (vũ kỳ). Ở Ấn Độ, mùa mưa kéo dài ba tháng và rơi vào mùa hạ. Những người xuất gia trong khoảng thời gian này cấm túc ở một chỗ, hạn chế tuyệt đối sự đi lại và nỗ lực tu học, gọi là kiết hạ. Đối với các vùng lãnh thổ mà mùa mưa rơi vào mùa đông thì việc an cư sẽ tiến hành vào mùa đông, gọi là kiết đông.
Trong số những nhà sáng lập các tôn giáo, đức Phật (nếu ta có thể gọi Ngài là nhà sáng lập một tôn giáo theo nghĩa thông thường của danh từ) là vị Thầy độc nhất đã không tự xưng là gì khác hơn là một con người, hoàn toàn chỉ là một con người.
Khi tôi trở lại quê nhà, thì chú Tư chèo đò không còn ở đó nữa. Bến đò ngang bên dòng sông nhỏ một thời tuổi thơ tôi thường qua lại đến trường, nay đã được thay thế bằng một cây cầu đúc chắc chắn. Cảnh vật đã thay đổi nhiều. Chút mảnh hồn quê vẫn còn đó, nhưng người tôi muốn tìm thì bặt vô âm tín.