Cánh Thư Xuân

Huynh thương kính,

Khi bãi cỏ hai bên đường mỗi buổi đi về bắt đầu xanh mướt trong tia nắng ấm, của mùa Ðông không lạnh lắm ở đây, tiểu muội ra phố thấy xôn xao bóng dáng của mùa Xuân, dù ngày mỗi ngày vẫn lặng lẽ qua đi không có khác gì nhau.

Không biết từ bao giờ tiểu muội thôi nôn nao đón Tết, dù vẫn thấy những sắc màu rực rỡ đó đây. Bánh mứt và hoa trái ngập đầy nơi phố chợ, với nắng hanh vàng và một chút gió se se lạnh, giống như nắng gió mùa Xuân ở quê nhà thuở nào xa.

Tiểu muội biết mình có phước, khi đến làm con dân ở một thành phố được gọi là miền nắng ấm quanh năm. Tội cho Huynh trót gởi thân tạm dung nơi xứ lạnh, cho nên khi mà ở bên này tiểu muội đang thấy thấp thoáng mùa Xuân, thì nơi đó vẫn còn trắng xoá một mùa Ðông buốt giá. Huynh ơi, cỏ đã bắt đầu xanh lại và những cội hoa đào trong sân chùa đang hé nở những nụ hồng. Xin hãy cho tiểu muội được chia với Huynh và những người xứ lạnh, nổi ấm áp tràn lan cua? đất trời ở bên này mỗi độ Xuân sang.

Hết rồi thời áo mới xôn xao câu chúc Tết, để chờ nhận những bao lì xì đỏ từ rất nhiều người. Bây giờ Huynh có biết tiểu muội còn nhận được bao lì xì đỏ từ ai không vậy hả Huynh? Từ Thầy ở trong chùa ngày mùng Một Tết, thêm phần của Má với anh trai - thay cho người Cha vĩnh viễn ra đi chưa có bao lâu . Tiểu muội nhớ ngày còn ở quê nhà, mỗi lúc theo Ba Má đi lễ Phật ngày mùng Một Tết, mấy chị em thường ra vườn chùa tìm chú điệu để lì xì, vì thấy chú còn bé bỏng dễ thương mà sớm chịu "hẩm hiu" bởi trong chùa đâu có thấy gì vui! Ba tiểu muội thường đi vô Tịnh Xá ở gần nhà, nhưng ngày đầu năm thì tới lễ Phật, cúng dường tất cả chùa chiềng trong thành phố. Luật cua? Ba đặt để từ bao giờ không biết, là tất cả các con cùng Ba Má tới chùa trong buổi sáng sớm ngày mùng Một. Phải cùng đại gia đình đi lễ Phật xong mới tan hàng. Tiểu muội có lẽ không làm sao nhớ hết, để kể cho Huynh nghe có bao nhiêu ngôi chùa mà tiểu muội đã ghé qua, suốt từ thời thơ dại cho đến khi khôn lớn - từ miền tỉnh nhỏ êm đềm có rừng cao su bạt ngạt với bụi đỏ bao quanh, cho tới mười năm sau cùng về sống ở Saigon. Nhưng luật lệ của người Cha vẫn còn lỏng lẻo, vì một đôi lần khi cả nhà đã lễ Phật xong, mấy đứa em ngơ ngác kiếm tìm người anh trai lớn, vì anh là tài xế lái xe chở cả nhà thay cho Ba từ khi anh đủ lớn! Những đứa em nhỏ phải nhanh chân dáo dác tìm anh giục giả ra xe, trước khi Ba bắt gặp anh đang chúi mũi trong một sòng bầu cua hay sòng gì đó cách sân chùa không xa lắm. Cho đến bây giờ tiểu muội cũng không làm sao hiểu nổi, một người suốt đời làm việc thiện lành, mở lòng ra với tất cả mọi người, không phân biệt hay so đo, tính toán với ai dù lạ, dù thân, như người anh mà rất nhiều người kính thương này, lại có vẽ như "dị ứng" với chùa chiềng và Phật pháp. Cửa Ðạo vẫn luôn luôn rộng mở, nhưng anh thì bao năm vẫn loanh quanh như tránh né bước vào. Bất cứ chuyện thiện lành nào Mẹ Cha cần tiếp sức, anh không cần tìm biết là mình sẽ giúp ai hoặc chuà chiềng nào. Ba Má tiểu muội có thể an tâm thực hiện trước, rồi nói lại cho anh biết sau này. Trong đàn em đông đúc của anh, tiểu muội dường như là đứa em nhận được sự chăm sóc bảo bọc của anh trai nhiều hơn ai hết, cho mãi tới tuổi này  Huynh có biết không? Không phải tình thương anh dành cho những dứa em chẳng đồng đều, mà vì đứa em này từ khi rời mái ấm gia đình, đời đã qua không biết bao nhiêu sóng gió ngã nghiêng.

Nhưng Huynh ơi, không cần "nhìn ra" để thấy  anh mình. Tiểu muội đang "ngó vào" để nói cho Huynh nghe là chính tiểu muội đây cũng mãi lang thang đi tìm kiếm mùa Xuân ở trong đời, và đã vô tình đánh mất thời gian mấy mươi name - từ mùa  Xuân thơ dại ngày nào, cho tới muà Thu như độ tuổi vào Thu của tiểu muội ngày nay. Như người lữ hành dong ruỗi miệt mài trên đường thiên lý. Một sớm mai thức giấc bỗng giật mình ngoái nhìn lại đoạn đời mình. Ðôi bàn chân đã dẫm đi qua bao gai góc của cuộc đời. Những bến bờ xa lạ đến và đi rồi sẽ dẫn về đâu? Quê hương thật sự là nơi nào để tìm về mai sau vẫn mù mờ không biết, như chưa từng biết tự hỏi và trả lời vì sao mình hiện diện ở nơi đây? Thật là tội nghiệp cho biết bao người như tiểu muội trước đây không lâu phải không Huynh? Nơi xuất phát và điểm trở về không bao giờ nhìn thấu suốt rõ ràng. Vậy đó mà đã hăm hở tự mình vẽ ra con đường huyễn mộng, rồi nhắm mắt đi vào để cho ...giống với người ta phải không Huynh? Những gai góc cuộc đời, những tang thương gió bão, bao phen làm ngã xuống rồi lại đứng lên để tiếp tục chạy theo con đường mờ mịt cuối chân mây. Góp nhặt hết những gì đang nắm giữ trong tay sau những năm tháng đã qua đi trong đời tiểu muội, để tiểu muội tính sổ lần này cho Huynh thấy nghe Huynh! Ngày nhỏ dại hồn nhiên thôi không kể, nhưng có lẽ chính là những tháng năm êm đềm nhất trong đời. Mà không êm đềm làm sao được, khi sống hết lòng với tuổi thơ, không thắc mắc, lo âu. Không cần rào đón và e ngại, khi nói ra những ý nghĩ chân thật cua? mình. Không nghi ngại hay phán đoán một ai, cho nên cũng không lo sợ bị ai phán đoán... Như những nụ hoa rồi phải nở, và nắng gió đời làm héo uá, tàn phai. Không tìm thấy niềm vui với cuộc sống trong hiện tại, tiểu muội bèn lang thang lội ngược thời gian. Huynh cứ tưởng tượng ra một người đi giữa cuộc đời, mắt vẫn mở nhưng lòng không mở, chân bước đi về phiá trước, nhưng mắt ngoái nhìn lại tuốt ở đàng sau,thì chỉ có vấp ngã lao đao là điều không tránh được phải không Huynh? Chỉ vì không biết thế nào là sống cho phút giây ngay hiện tại, cho nên tiểu muội đã để cuộc dời trôi qua trong vô vị rất nhiều năm.

Huynh ơi làm sao nhớ hết những lần tiểu muội quỳ nơi chánh điện, chắp hai tay với tất cả tâm thành. Lẫn trong làn khói hương bay quyện chung quanh, là những lời cầu nguyện cho chính mình và cho những người thân yêu nhất. Nhưng rồi những năm sau đó, tiểu muội "thất vọng" âm thầm vì đã thấy ra rằng: Chỉ như là đi tìm một chỗ nương tựa bình an trong giây phút thoáng qua thôi, bởi đời vẫn thế - vẫn đầy bất trắc, đổi thay nhanh và vượt ra xa quá tầm tay. Hạnh phúc thường mong manh, dễ vỡ, như tiếng cười tắt ngấm vội vàng. Nổi khổ chừng như hiện diện mọi nơi, giọt nước mắt rớt xuống khô nhanh, nhưng nổi buồn thì đọng lại âm thầm, không nhìn thấy mà sao dai dẵng mãi. Tiểu muội cảm thấy mình trở nên lỳ lợm hơn một chút. Không còn cầu xin, cũng không nhẹ dạ với chuyện bói toán, xin xăm. Những bông hoa hay cành lá xanh non dùng làm "lộc" cho ngày đầu đầu năm mới, chẳng còn lôi cuốn tiểu muội vào giòng người mãi còn đang hăm hở đó! Lá và hoa bớt được một đôi tay "tàn phá" phải không Huynh? Tiểu muội nhớ thuở còn "mơ ngủ", Thái Hoà là đứa em con của ngươi dì, rũ tiểu muội đi coi quẻ đầu năm.Thầy bói phán Thái Hoà năm nay nhất định sẽ lấy chồng. Cô nhỏ cười tủm tỉm thưa rằng thầy nói sao nghe như chuyện thật! Bị ông thầy bói trợn mắt lên ngó cho một cái nên thân, cô nhỏ trả tiền lẹ rôi đi nhanh ra cửa. Qua năm sau vào buổi chiều 30 tết, cũng cô em này tìm sang để rũ tiểu muội cùng đi. Tưởng là đi dạo chợ hoa hay đi chợ tết, nào ngờ Thái Hoà hăng hái hỏi chị có đi tới gặp ông thầy bói năm rồi với em không? Tiểu muội chưa kịp lắc đầu từ chối, đã nghe giọng cười giòn giả của cô em. Em muốn rũ chị tới gặp ông ta để hỏi chồng đâu? Vì đã hết năm rồi  mà em nào có thấy chồng mổ. Báo hại con nhỏ hỏng làm gì được hết,ngồi ngóng trông chồng hết trọn một năm!

Tiểu muội lại tiếp tục đi tìm kiếm mùa xuân ở đất tạm dung. Cứ đều đặn mỗi năm, có một đêm muà Ðông lạnh lẽo ở xứ người, tiểu muội thức đợi gần đến nửa đêm để tìm đến sân chùa, đứng co ro một góc, cảm nghe từng giọt sương đang thấm lạnh đôi vai. Sân chùa ồn ào như trẫy hội, tiếng nói cười làm xao động cả trời đêm. Trên sân khấu lộ thiên là những người ca sĩ có tên tuổi  đến từ phương xa, đang hân hoan ca ngợi mùa Xuân, và diễn tả sự nhung nhớ, tiếc thương cho mộtthời xưa cũ đã biệt mù bỏ lại ở quê nhà. Tiểu muội cũng có một thoáng nghe bâng khuâng xao động, khi bị lời hát dẫn đưa vềmột thuở trong đời. Nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi mất hút, bởi trước mắt bây giờ đúng là không có thấy mùa Xuân.

Chỉ thấy những thân dáng mảnh mai trong aó lụa thướt tha, đang cố gắng "chiến đấu" với từng cơn gió lạnh giữa trời khuya của một đêm Ðông, để dâng tặng cho đời những tiếng hát ngọt ngào ca ngợi mùa Xuân.

Gần đến giao thưà, mọi người lũ lượt kéo vào trong chánh điện. Tiểu muội nhìn thấy những đôi bàn tay đang vội vàng lắc mạnh cho lá xăm rớt xuống kịp giờ, trước khi được yêu cần ngưng lại, để đoàn lân với trống chiêng ầm ỉ, thôi thúc từng hồi ở sát cạnh bên, chuẩn bị nhảy muá khai mạc đón Giao thừa mừng năm mới. Khác với những đứa trẻ hiếu kỳ năng động, tiểu muội bắt gặp ánh mắt nhìn có vẽ gì như xa cách, lạ lùng của con trai nhỏ. Tí nhỏ nhẹ nắm tay tiểu muội, nói con muốn về nhà ngủ bây giờ. Còn Tí lớn thì dường như muốn làm khó mẹ đây, khi đặt câu hỏi nhỏ bên tai tiểu muội. Lâu rồi khi Buddha "còn  sống", người ta có nhảy muá, đánh trống ồn ào làm điếc lỗ tai để mừng năm mới giống như con thấy lúc này không? Mẹ ngó kià, Buddha ngồi trên cao đang khép mắt, đâu có thích ngó mấy cái này đâu, sao lại bày ra nhảy muá ở đây? Về đi mẹ, mai tụi con còn đi học. Bây giờ đã qua tới ngày hôm sau rồi mẹ có biết không? Thế rồi cả nhà kéo nhau lầm lũi đi về. Phải đi bộ qua hết khoảng sân chùa thật rộng và cả một đoạn đường dài thật dài mới tới chỗ đậu xe. Bởi đâu phải chỉ mình tiểu muội ngẩn ngơ đi tìm Xuân, kiếm Tết mà là hàng ngàn người không ngủ đêm nay để đổ xô  về chuà đón giao thưà. Thương làm sao những đứa con ngoan, bỏ ngủ đi theo bố mẹđể mai vào lớp mệt mỏi bơ phờ  mà không hiểu để làm chi, phải không Huynh?

Muà Xuân ở nơi đâu?. Có thật không một muà xuân miên viễn, ngay bây giờ và mãi mãi về sau? Những câu hỏi này thôi không còn làm cho tiểu muội băn khoăn, vì ngay chính khi mà tiểu muội chẳng còn tha thiết kiếm tìm, thì đời bỗng đâu xuất hiện ông thầy bói lạ lùng, đã làm đổi thay mọi thứ thật nhanh. Không gieo quẻ, không cả hỏi han một câu ngắn, là thân chủ muốn coi cái gì đây? Cũng không nói ra một chữ nào liên quán đến "tình duyên, gia đạo hay là quá khứ, vị lai...Ông thầy bói giống như tia nắng ấm, làm tan đi đám sương mù che khuất nhiều ngày. Tiểu muội thầm cảm ơn đời, cảm ơn Ông thầy bói chưa già, đã  miệt mài đem Ðạo vào đời, để cất đi gánh nặng trên vai cho những người hữu duyên đã gặp trong đời. Như giòng sông, theo con nước chảy xuôi dần ra biển rộng. Dọc theo những bến bờ ghé lại bây giờ, không hẹn mà tiểu muội lại nhận thêm vào cuộc sống của mình thật nhiều những người bạn đồng hành hết sức dễ thương. Những Huynh, tỷ muội ở khắp mọi miền dù chưa lần gặp gỡ trong đời, đã nối vòng tay xa vạn dặm, để dắt dìu tiểu muội lên đường, khi đang còn ngơ ngác, khi nghe bạn đạo chung quanh nói đến chuyện "chăn trâu". Con trâu tâm ý bao năm rồi không thấy, lang thang dẫm nát lên những nổi buồn vui cua? chính mình và cua? mọi người, giờ đây sừng sững hiện ra, khi tiểu muội theo chân bạn đạo làm hành giả trên cuộc hành trình đi tìm lại chính mình. Còn Huynh nữa, người tuy xa mà vô cùng gần gủi, đã cẩn thận trao cho tiểu muội tấm bản đồ để không lạc lối, lầm đường, luôn để mắt quan tâm, nhắc nhỡ và hết lòng khuyến khích mỗi khi tiểu muội lao đao bởi bát phong.

Huynh ơi,

Gió đời vẫn không ngừng thổi, nhưng tiểu muội bây giờ có thể mỉm cười đứng bên lề làm kẻ ngắm nhìn. Dù mùa Xuân, mùa Hạ, mùa Thu hoặc mùa Ðông. Dù giọt nước mắt hay tiếng cười giòn , đối với những thăng trầm, được mất của đời mình...Tất cả vẫn còn hiện diện, nhưng có đến, có đi như từng hơi thở vào ra, như làn gió ghé qua không hẹn trước, như cụm mây tan loãng vào hư không chẳng kịp hay. Cho nên chẳng cần đi tìm kiếm mùa Xuân ở xa xôi đâu nữa, bởi tiểu muội đang có ngay trong giây phút hiện tại này một tấm lòng mở ra với mọi người, với cuộc đời. Một nụ cười chân tình phát xuất từ "hiểu và thương". Thương người đang cùng mình lênh đênh  trong biển khổ bao lạ

Tết năm rồi Huynh lì xì bài "Dọn kho ăn Tết", tiểu muội đem chia đều cho các chị em và những cô bạn nhỏ đang trên đường đi vào cửa Ðạo. Tết năm nay tiểu muội như nhìn thấy vài nụ cười của mùa Xuân Di Lặc, trên những khuôn mặt "buồn muôn thuở" ngày nào.

Huynh ơi, không cần hụt hơi tìm kiếm đâu xa, mùa Xuân miên viễn là điều có thật ngay tận cùng bên trong con người chân thật của chính mình. Không phải ở cửa chùa vang rền tiếng nhạc, lời ca, tiếng chiêng trống dập dồn naó nhiệt, hay bánh mức ngọt ngào đem tặng cho nhau, cùng những câu chúc tụng vô cùng tốt đẹp, mà mọi người dành  cho nhau từ muôn thuở trước đến mãi vạn đời sau, nhưng đời vẫn khổ đau , vì không biết sống làm sao cho thật sự có an vui.

Một chút nắng ấm và khoảng trời xanh ở trên cao, cùng đám cỏ biếc, hoa vàng rực rỡ của một góc sân chùa đầu Xuân ở bên này...là tất cả những gì tiểu muội muốn gởi tới cho Huynh, để làm ấm lại phần nào mùa Ðông dài dằng dặc ở bên kia.

 

Tiểu muội
Nguyên Thảo