Thái Độ Sống

Tôi gửi đến bạn đọc Ba Câu chuyện dưới đây tôi viết ra từ đáy lòng, bởi những gì tôi đã được chứng kiến, đã trải nghiệm. Những câu chuyện, tự nó đã là điều tôi hằng muốn chia sẻ với các Bạn…

Tôi đặt tên cho Ba Câu Chuyện này của mình cái tên chung : THÁI ĐỘ SỐNG

Câu chuyện 1 : Người khách Tây đi du lịch

Một buổi chiều muộn, mưa lạnh lâm thâm, tôi đánh xe rời khỏi cánh cổng Học viện về nhà, tràn dâng trong người sự mệt mỏi. Đi được một đoạn đường ngắn, gần đến Ngã tư khá rộng Nguyễn Chí Thanh – Huỳnh Thúc Kháng…Dòng xe bị kẹt cứng….Sốt ruột vì chờ đợi nhiều người phóng xe máy lên thảm cỏ rất đẹp bên cạnh để cố len lên phía trước…Tất cả lại càng khó lòng có thể nhích lên được…Mọi người nghển cổ nhìn lên phía Ngã tư chỉ cách đó hơn trăm mét : Hai anh Cảnh sát giao thông đã rất cố gắng, lúc đứng, lúc đi ngược xuôi cầm gậy chỉ đường ra hiệu mà không cải thiện thêm được mấy tí…dường như đã oải, hai anh lách đứng trên vỉa hè…

Đám đông người đen kịt trên đường…Bên cạnh tôi nhiều lời tục tĩu đã văng ra vu vơ và với nhau…Lòng tôi thật chán chường…cố gắng nhích từng cm sau từng khoảng thời gian dài…

Bỗng nhìn về phía trước sát Ngã tư, một anh Tây khoảng 30 tuổi, đầu đội mũ bảo hiểm xe đạp đua, trong trang phục quần bò và áo len mỏng, lưng đeo ba lô, đang vác trên đầu chiếc xe đạp địa hình. Anh ta cố tìm cách len ra khỏi đám đông đang kẹt cứng ở đó…Nhiều người bên cạnh tôi nói : giá mà mình khỏe như thằng đó nhỉ, vác xe về nhà cho nhanh…

Anh Tây trẻ đó đã len lên được vỉa hè, chỗ đó rộng hơn và có thể đã tương đối thuận lợi cho anh ta đi tiếp ra khỏi chỗ kẹt tắc này. Nhưng ô kìa…Anh ta dựng chiếc xe đạp vào gốc cây ở vỉa hè, rồi lại cố len lách đến chính giữa Ngã tư…rồi bằng những động tác ngô nghê của người không có nghề, hăng hái tả xung hữu đột, hò hét bằng thứ tiếng nước nào đó…ra hiệu và hướng dẫn cho những người đang kẹt ở xung quanh đó nên đi như thế nào….

Ô hay, rất nhanh chóng tình trạng kẹt cứng xung quanh Ngã tư được giải tỏa…Hai anh Cảnh sát xăm xắn trở lại công việc…Và kì lạ hơn…một người đàn ông trung niên bị tâm thần, hàng ngày tôi vẫn gắt gặp lang thang ở các Ngã ba Ngã tư quanh đấy cũng từ đâu xuất hiện ! Họ như cùng nhau hăng hái phối hợp gỡ nút tắc giao thông lúc này….Dòng xe được lưu thoát…

Khi tôi đi ngang qua họ…giơ tay chào như một biểu hiện cảm ơn…Mọi người hối hả lao đi trên con đường đã thông thoáng…Tôi như thấy hết mệt....Nhưng thay vào đó lại trào dâng trong một ý nghĩ: Ngày mai chúng ta, những con người tỉnh táo, chủ nhân thực sự của đất nước này sẽ tháo gỡ các ách tắc trong cuộc sống của mình như thế nào đây???...

Câu chuyện 2 : Ông già trên bãi biển

Được vài ngày nghỉ hè, tôi chọn Sầm Sơn để thư giãn….Tôi đặc biệt thích dậy sớm hơn thường lệ bách bộ ra bãi biển tắm và ngồi một mình trên chiến ghế rộng ngả người, tĩnh lặng trong lòng ngắm nhìn đắm đuối ra Biển khơi… Tôi không có hứng thú quan sát ngó nghiêng bao người đi lại, dong chơi quanh trên bờ biển.

Nhưng đến sáng ngày thứ ba, một người đàn ông luống tuổi, mảnh khảnh nhưng thanh tao, khoảng trên 60 đi vào trong mắt tôi – hai buổi sáng trước tôi cũng nhìn thưa thoáng thấy mà không hề để ý. Ông đeo một chiếc giỏ mây đi dọc bãi biển mót nhặt từng con ốc nhỏ vương vãi không kịp xuống Biển cùng với Thủy triều. Từng lúc sau, như cái giỏ cũng đã lưng lưng, ông mang ra mép nước thả hết chúng xuống…rồi lại như thế cho đến lúc Mặt trời đã hơi cao bóng…Ông ngồi khoanh tay bó gối trên cát hướng ra Biển, vẻ mặt có vẻ thư thái như vừa làm xong được điều gì quan trọng. Sát bên cạnh ông một đám khá đông các thanh niên tuấn tú, có vẻ như sinh viên…ngồi vòng tròn chuyện phiếm vui vẻ.

Một cậu chàng quay lại ông xởi lởi hỏi : này bác già ơi…mấy sáng nay bọn cháu cứ thấy bác làm cái trò gì thế ạ ? À, tao nhặt những con sò con ốc nhỏ còn sống mang chúng ra Biển, khỏi bị nắng thiêu chết mà uổng cháu ạ – Ông vui trả lời, mắt vẫn nheo hướng ra Biển. Ôi giời…bác có làm mãi thế được không ? Mà rồi bọn sò ốc ấy ra được Biển biết đâu lại chui vào lưới người ta đánh mang ra chợ bán rồi cho thiên hạ xào nấu ăn sống nuốt tươi đó thôi…Cả đám cười tóe lên hưởng ứng câu nói dí dủm của cậu chàng.

Này cháu – Ông ấy hỏi – Mày là sinh viên ư? Đang học gì thế ? Dạ…Cậu chàng kéo dài giọng làm dáng lễ độ, nhưng cợt nhả, trả lời : Bác khí quan tâm nhẩy, cháu đang học đại học Y Hà Lội…

- Thế đời mày về sau cứu được bao nhiêu người mà phải học Y, nghe nói lâu và vất vả lắm…

- Giời ạ, bác lạ nhỉ, ở đời cứu được một người là quí, thế cứ phải là đi thi Olimpic như Huỳnh Đức mới cần thể dục thể thao chắc? Mà bao nhiêu người tập tành mãi có được huân chương như Huỳnh Đức đâu nhưng vẫn cứ tiếp tục tập đấy thôi?

- Thế đấy cháu ạ! Tao cũng biết không cứu xuể bọn sò ốc vương trên bãi biển, và số phận chúng chẳng sẽ biết như thế nào. Nhưng tao vẫn làm vì đó là niềm vui sống của tao, cũng như mày đang vui học Y đó thôi. Có được một chút niềm vui ấy cũng có tác dụng giống như chúng mày đang học hay thể thao vậy…

- Ní nuận hay lắm cụ ạ…Cậu chàng thốt lên đùa cợt, nhưng rồi chững lại, giọng chùng xuống, đủ nghe thấy rõ được : này bác ơi… nhưng thật đúng quá…Cậu ta đứng dậy tách khỏi đám bạn bước về phía Ông ấy, ngồi xuống bên cạnh, cùng quay mặt ra phía Biển, không nói gì thêm với nhau nữa…nhưng có vẻ như đôi bạn vong niên thân tình!

Tôi bước ra bờ sóng đang dạt dào, từ từ ra xa và ngửa mặt lên bơi…bơi…ngước nhìn Mặt Trời đã rất cao… Một buổi sáng như nói với tôi về những ngày muôn vàn trong Cuộc sống của mình…

Câu chuyện 3 : Gia đình người bạn tôi

Hai người ấy, họ là vợ chồng bằng tuổi nhau, cùng là bạn học của tôi ngày xưa…thân thiết cho đến bây giờ…

Họ đều là Trí thức, đã trải qua bao khó khăn trong cuộc sống như muôn vàn người cùng thời…chỉ sinh được duy nhất một cô con gái xinh xắn. Chúng bạn tôi thường gọi họ là đôi Uyên Ương, còn họ gọi cô con gái của mình là Họa Mi…Gia đình họ đúng như tên gọi ấy vậy, hạnh phúc và đầm ấm lắm… không chỉ là bây giờ, khi đã có cuộc sống rất đảm bảo…

Cô con gái giỏi giang, càng lớn càng xinh đẹp và nết na….Nơi thành phố thời buổi này, ai biết cũng tấm tắc ca ngợi là quí hóa lắm. Cô con gái tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường, chủ động xin làm việc tại một Ngân hàng lớn trong thành phố, lương khởi điểm khá cao như ghi nhận của Ban lãnh đạo về sự xuất xắc của cô bé. Cuộc sống tươi đẹp đó trôi qua được hai năm…

…Một hôm cô bé ốm nặng, bố mẹ cho đi khám….Trời Đất ơi!!!…Họ tưởng như chết đứng ngay lúc đó vì mọi chẩn đoán đều khẳng định : Cô con gái duy nhất của họ bọ bệnh ung thư máu! Họ đau khổ tuyệt vọng còn hơn chính mình bị rơi xuống vực thẳm địa ngục ! Nhưng tình yêu thương con vô bờ bến đã khiến họ giữ được sự bình thường mỗi khi đối mặt trò chuyện bên con gái…Cũng không thể dấu con mãi. Cô bé sau khi biết sự thật cũng tuyệt vọng khủng hoảng đến mức không thiết sống thêm ngày nào nữa chỉ để mà phải chờ đợi cái chết đau đớn sắp đến….Biết rằng không có cách nào cứu được con gái thân yêu nữa, Hai vợ chồng đã biến những ngày còn lại ngắn ngủi của con mình thành những ngày, những giờ phút có thể đem đến cho con gái những điều tuyệt vời nhất…Họ đã cùng xin nghỉ việc không lương, thường xuyên bên con gái…nhưng hoàn toàn không phải với vẻ thiểu não đau đớn hoặc với những sự động viên an ủi của người đang khỏe mạnh với người bị trọng bệnh….Mạnh mẽ, vui vẻ, nồng ấm…Họ mang đến giường con gái âm nhạc, tranh vẽ, thơ ca, hoa thơm…như con gái thường yêu thích…cho đến những cảm nhận thú vị về thiên nhiên mỗi ngày…Họ dồn hết tình cảm và khả năng để con gái không còn cảm thấy đang bị bệnh, không thấy phải cần đến bác sĩ bênh cạnh, cho dù mọi điều họ thực hiện chăm sóc bệnh đều theo chỉ dẫn thấu đáo của bác sĩ giỏi….Mỗi ngày là một niềm vui thích bất ngờ đem đến cho con gái…Và có gì có thể làm một người bệnh như thế vui bất ngờ được đây nếu không phải là hai vợ chồng họ toàn tâm và tích cực sống với từng giây, từng li ti suy nghĩ, tâm lí của con mình !? …

Rồi cái chết không đợi cũng đến với con gái họ…phũ phàng!!!

Chúng tôi, những người bạn xưa cùng rất nhiều người khác đến đưa con gái họ về nới an nghỉ cuối cùng…Những vòng hoa, những bó hoa trắng rất nhiều xung quanh huyệt mộ đã được đào sẵn…những thanh niên trai gái cùng học với cô bé ngày xưa dựa vào vai nhau nức nở thương tiếc bạn…Những người lớn chúng tôi đứng quanh đó bao nhiêu người không cầm được những dòng nước mắt cảm thương đau xót….Hai vợ chồng bạn tôi, mặc bộ đồ trắng sang trọng, sát bên nhau, cùng quì xuống bờ đất còn tươi mới đào, nhìn đăm đăm chiếc quan tài trắng đang được phu mộ hạ dần xuống lòng huyệt, trên tay mỗi người một bông hồng trắng….Cả hai đều mỉm cười, ánh mắt long lanh như nắng nhẹ….vẫy bông hoa trên tay, họ cứ nói mãi nhẹ nhàng : Con gái yêu ơi…Con của Cha Mẹ ơi…Họa Mi ơi….Con đi vui nhé…Cha mẹ luôn bên con….Cha mẹ luôn cùng hát với con mỗi ngày…Con gái ơi….

Tôi quì xuống bờ huyệt bên kia, đối diện họ, nghe từng tiếng rõ ràng..nước mắt tuôn rơi không sao kìm được…Cầm bông Hoa Hồng Trắng vẫy chào cháu….

Huyệt mộ đã xong…mọi người nấn ná, như muốn đến bên họ như cùng chia sẻ…nhưng họ vẫn quì bên nấm mộ đã đắp xong…Mọi người cũng dần về hết….Còn tôi ở lại, lặng lẽ đứng mãi sau lưng họ…Đến bây giờ tôi mới hiểu rằng : Cho dù thế nào, hãy sống tốt đẹp với nhau như đây là lần cuối có thể gặp nhau…

Nguyễn Tất Thịnh