Bốn Giai Đoạn Của Sinh Mệnh

alt

Đạp lên lớp lá vàng dày cộm dưới chân, lắng nghe âm nhạc du dương phát ra từ chiếc máy điện thoại di động, dõi mắt nhìn ra dãy núi trùng điệp mờ sương ở nơi xa, bỗng cảm thấy lòng mình trở nên trống rỗng. Hoa tự rơi, nước tự chảy, nhìn những chiếc lá lìa cành khiến tôi càng thấm thía hơn sự ngắn ngủi giả tạm của kiếp người.

Mùa xuân là mùa xán lạn, vào mùa này cây lá đâm chồi nảy lộc, tuy lúc ấy mạng sống vẫn còn yếu ớt nhưng rất kiên cường. Bằng sức mạnh của tự thân ngày ngày nuôi lớn những chiếc lá non xanh và những cành tơ căng đầy nhựa sống.

Mùa hè là mùa oanh liệt, cây cối dùng thân cành cao to cùng vô vàng những chiếc lá kết thành bóng râm dịu mát. Tuy lúc con người đang hưởng thụ sự dịu mát đó không hề nhớ đến sự cống hiến của lá cây, nhưng chúng vẫn trước sau như một mở rộng lòng ngực ôm lấy con người, mang đến cho con người một nơi chốn tâm linh tươi mát trong lành.

Mùa thu là mùa thu hoạch, lá cây lặng lẽ ngắm nhìn con người vui mừng hớn hở, tuy phải chịu sự thương tổn nhưng chúng không hề biểu lộ ra bên ngoài dù là một tí ti, chúng hạnh phúc đu đưa thân mình chúc phúc cho con người.

Mùa đông là mùa điêu tàn lạnh giá, cây cối bắt đầu rũ sạch những lớp trần cấu trên thân, đồng thời cũng rũ trụi cả những chiếc lá trên cành, nhưng những chiếc lá kia không bao giờ có một lời oán trách. Tuy gió rất lạnh, mưa rất rét, nhưng chúng vẫn rất tự tại mang theo tâm tri ân từ trên cây nhẹ nhàng lượn vòng đáp xuống đất. Chúng hiểu rất rõ cái đẹp của sinh mệnh vừa là tĩnh nhưng cũng vừa là động, chúng biết mùa đông đã đến thì mùa xuân ắt hẳn không còn xa, ngày mai vạn vật sẽ tự nhiên trở nên tươi đẹp.

Điểm qua bốn mùa của lá cây để cảm nhận rõ hơn bốn giai đoạn của kiếp sống con người. Kỳ thực sinh mệnh của con người cũng giống như những chiếc lá trên cành, hồn nhiên tuổi ấu thơ, sướng vui thời tuổi trẻ, buồn lo độ trung niên, hạnh phúc buổi xế chiều. Trong suốt dòng chảy của sinh mệnh khiến chúng ta nhiều lần phải chịu đựng những gian nan trắc trở cũng như tận hưởng những giây phút xán lạn huy hoàng.

Thời thơ ấu là một giai đoạn hồn nhiên như tờ giấy trắng, không buồn không lo, khi chúng ta cảm nhận niềm vui, cũng là lúc chúng ta có cả một khoãng trời tuổi thơ bao la bát ngát.

Tuổi trưởng thành là một giai đoạn sung mãn giống như hoa nở mùa xuân, khi chúng ta lặng lẽ tận hưởng những phút giây đẹp nhất của đời người càng làm cho chúng ta có thêm lòng tự tin vào chính bản thân mình.

Trung niên là độ tuổi thu hoạch, biết yêu quý bản thân, biết trân trọng những người chung quanh, có một cách sống cũng như lối hành xử rất kiện toàn, đồng thời nắm chắc trong tay cả một sự nghiệp huy hoàng.

Tuổi xế chiều tuy như hoa sắp tàn, nhưng ánh hoàng hôn của mùa này càng xinh đẹp bội phần, vì lúc này chúng ta có cả một trời hạnh phúc của riêng mình. Một khoãng trời xanh cũng có thể khiến cho chúng ta tận hưởng trọn vẹn tất cả vẻ đẹp của dòng sinh mệnh buổi về chiều.

Sống cốt ở sự cảm nhận, ở sự cảm thông, ở sự cống hiến, sinh mệnh tựa như bốn mùa, bốn mùa chẳng khác nào sinh mệnh.

Bốn mùa luôn có tính ngắn ngủi tạm thời, sinh mệnh cũng thế, bốn mùa mang đến cho chúng ta một sự thật chắc chắn về sinh mệnh và chúng ta cũng mang đến cho bốn mùa một sự cảm ngộ về sinh mệnh.

Xuân đi, Hạ đến; Hạ đi, Thu đến; Thu đi, Đông đến. Bốn mùa cứ như thế mà tuần hoàn, lá rụng, sinh mệnh vẫn như nhiên; sinh mệnh tuy ngắn ngủi nhưng cũng là vĩnh hằng.

Kiếp người tựa như bốn mùa, bốn mùa chẳng khác kiếp người, chúng ta hãy lắng lòng an tịnh cùng nhau cảm nhận về bốn mùa của sinh mệnh nhé!

 

Huệ Trang (lược dịch)

(tuvienhuequang.com)